Chương 58: Ảnh vệ công vị quất ngọt (16)

Khi nhóm của Cẩu Lương sắp đến phủ Dương Châu, An vương cũng thâm tình cáo biệt nhóm dân tị nạn, bước lên đường trở về kinh.

Mười dặm đưa tiễn, bá tánh quỳ phục.

Cảnh tượng An vương rời đi được đưa lên bàn của hoàng đế, trong ánh nến lung linh ngôi cửu ngũ đang dần dần nhíu chặt mày.

Ánh mắt của vua và dân đều dán chặt vào An vương, ai cũng biết lần này hắn trở về kinh thành sẽ thay đổi thế cục.

Đông Cung.

Lý Ngạn sắc mặt khô vàng, vẻ mặt lo lắng, trông gầy đi rất nhiều, xem ra hắn thật sự là bệnh nặng.

"Trọng Huy, việc đã đến nước này, ngươi có biện pháp gì đối phó không?"

Các nguồn thông tin bên ngoài đều bị phong tỏa, thân là thái tử của Đông cung không chỉ bị hoàng đế giam cầm, mà tất cả những người hầu hạ bên cạnh hắn đều bị thay thế bằng tay sai của hoàng đế, hiện tại ngoại trừ Chung Việt hắn ngay cả một người có thể tin tưởng cũng không có.

Một tháng sắp trôi qua, hắn thậm chí không biết bây giờ còn lại bao nhiêu tên tay sai mà mình đã mua chuộc lúc trước.

Hoặc là, những người đó đều đã phản bội hắn.

Nghĩ đến đây, Lý Ngạn giống như bị dầu hỏa dày vò, trong mắt tràn đầy ác ý.

Chung Việt ho khan chưa kịp nói, một lúc lâu sau mới ngừng ho nói: "Ngạn lang không cần lo lắng như vậy, khi mọi chuyện còn chưa đến mức tồi tệ nhất, ngài càng nóng nảy thì sẽ càng thêm hoảng loạn."

So với Lý Ngạn, sắc mặt Chung Việt còn tệ hơn —— ngay trong đêm đầu tiên chuyển đến Đông Cung, toàn bộ số bí dược Chung gia mà hắn mang theo bên người đều bị trộm.

Hắn biết đây hẳn là việc tốt mà hoàng đế làm, nhưng bây giờ hắn còn không được phép bước ra khỏi cung điện này, càng đừng nói đến việc tìm ai làm rõ phải trái, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng sự thiệt thòi nhàm chán này. Hơn nữa không có bí dược trong tộc, cơ thể suy yếu của hắn không được điều dưỡng và trị liệu, ngực đau không chịu nổi khiến hắn khó ngủ hằng đêm, khổ không nói nổi.

Lý Ngạn lại không thể bình tĩnh được, "Như này còn không tính là đường cùng khi nào mới tính hả? Trọng Huy, ta biết trong tay ngươi nhất định còn có đường lui, rốt cuộc phải đợi tới khi nào ngươi mới bằng lòng lấy ra giúp ta!"

Chung Việt nghe vậy tức giận từ tận đáy lòng, nhưng chưa kịp phản bác lại thì đã chật vật vì ho khan.

Trong mắt Lý Ngạn thoáng hiện lên một tia sốt ruột, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, lơ đãng giúp hắn thuận khí, rót nước.

Hắn nói: "Trọng Huy, ta biết lời nói của ta đã xúc phạm đến điều cấm kỵ của Chung gia ngươi, nhưng mà hiện tại An vương đã trở lại, lần này còn có Trương gia dẫn binh cứu tế, công lao to lớn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hai người bọn họ một bước lên mây như vậy sao?"

Nếu Lý Ngạn vẫn là vương gia năm đó bị thái tử giả đứng ở địa vị đại nghĩa đàn áp khắp nơi, hắn sẽ không nóng nảy như bây giờ. Chỉ là, leo cao ngã đau, lại mất đi mùi vị quyền lực chí tôn đã từng trải qua một lần nữa, còn tra tấn người hơn rất nhiều so với việc không lấy được.

Trong một tháng ngắn ngủi bị giam cầm ở Đông Cung, lòng kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.

"Khụ khụ khụ......"

Chung Việt nhắm chặt mắt, che giấu sự thất vọng và căm hận trong mắt.

Lý Ngạn nào có biết rằng, vì để hắn vượt qua kiếp sinh tử kế thừa thiên mệnh một cách thuận lợi, người Chung gia căn bản không dám cho hắn bất kỳ sự trợ giúp gì.

Cho dù hắn có đường lui, lúc này đây, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn mà dâng lên cho Lý Ngạn.

Một tháng giam cầm này, không chỉ có Lý Ngạn tỉnh táo lại từ trong quyền lợi chạm tay có thể bỏng, mà Chung Việt hắn cũng vậy. Cuối cùng hắn cũng thấy rõ bộ mặt thật của nam nhân này, mất đi vẻ ngoài tươi đẹp sáng sủa, đã không còn thân phận thái tử điện hạ, không còn là Lý Ngạn vạn người ngưỡng mộ và noi theo, trở nên ích kỉ, không có tài cán gì và khó coi.

Ngay như lúc này, từng câu từng chữ của Lý Ngạn đều đâm mạnh vào tim hắn.

An vương, Trương gia, đây là mối hận lớn trong lòng hắn, là người đã gây cho hắn khuất nhục vô cùng, nhưng lúc này ở trong miệng Lý Ngạn lại thành lợi thế của phép khích tướng...... Rốt cuộc hắn có quan tâm và đau lòng cho mình chút nào không!

Chung Việt hận không thể một đao gϊếŧ chết người nam nhân này, nhưng hắn cũng cảm giác được, như vậy cũng không thể khiến hắn vượt qua kiếp nạn, ngược lại sẽ làm hắn mắc kẹt trong tình yêu mà không thành với Lý Ngạn mãi mãi.

Hơn nữa, hắn không cam lòng...... Người nam nhân này cho dù chết đi, cũng chỉ có thể thuộc về Chung Việt hắn!

Cơn ho khan cuối cùng cũng giảm bớt, tơ máu cuối cùng trên mặt Chung Việt cũng biến mất, đôi môi tái nhợt như tờ giấy.

Hắn cười lạnh, nói: "Sợ cái gì, cho dù An Vương có lợi hại, chỉ cần hoàng đế chết đi, chỉ cần ngươi vẫn là thái tử, thiên hạ này rõ ràng chính là của ngươi. Cho dù An Vương muốn soán vị, đó chính là đại nghịch bất đạo, ta cũng tự có biện pháp, khiến hắn chết không có chỗ chôn thân!"

"Ngươi nói bậy gì đó!"

Sắc mặt Lý Ngạn thay đổi, hét lớn lên, đồng thời cảnh giác đứng dậy kiểm tra chỗ cửa sổ, xác định lúc này không có người bên ngoài theo dõi bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quay người lại, Lý Ngạn thấp giọng mắng: "Bây giờ khắp nơi đều là tai mắt của phụ hoàng, sao ngươi có thể ăn nói không chừng mực như vậy."

Chung Việt khẽ liếc nhìn hắn.

Sự khinh thường trong mắt hắn khiến Lý Ngạn tức giận, nhưng cũng gỉ có thể nhẫn nhịn ngồi lại bên cạnh hắn, giúp hắn thuận khí một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: "Trọng Huy, ngươi nói như thế chẳng lẽ đã có sắp xếp từ lâu...... Hay là ngươi dâng bí dược cho phụ hoàng rồi chăng?"

"Võ Đế Đại Lương lòng tham không đáy, nếu ông ta trộm thuốc của ta chỉ để đề phòng ta thì không sao, nhưng nếu ông ta có một chút tham lam...... Hừ, một kẻ bình thường nhỏ bé như ông ta có thể chịu được sự ban ơn của ông trời đến mức nào? Đến lúc đó chỉ sợ thứ ông ta ăn vào không phải là thuốc thần thuốc tiên, mà là bùa đòi mạng!"

Chung Việt nói một cách tàn nhẫn.

Sự tra tấn trong một tháng qua đã khiến hắn càng căm hận hoàng đế, muốn ông ta sớm quy thiên một chút.

Lý Ngạn mặt mày vui vẻ, nhưng ngay sau đó lo lắng nói: "Phụ hoàng luôn luôn cẩn thận, chỉ sợ cũng sẽ không dùng những loại thuốc đó ngay lập tức. Bây giờ Lý Mục đã trở về kinh, nếu phụ hoàng bị ma quỷ ám ảnh muốn phế ta đổi vị trí thái tử cho hắn ——"

"Ngươi yên tâm đi."

Chung Việt ngắt lời hắn, cười lạnh nói: "Ta đã sớm tính cho hắn rồi, đời này, hắn cũng không có số mệnh đó!"

Lý Ngạn vui mừng khôn xiết, lại ôm Chung Việt vào trong lòng, nhỏ giọng dò hỏi hắn cảm giác như thế nào.

Bọn họ dựa sát vào nhau nên không nhìn thấy sự chán ghét trong mắt nhau, cũng không biết biểu cảm của bản thân lúc này xấu xí bao nhiêu.

【 Cẩu Lương: Không phải đều nói kỹ nữ xứng cẩu, tồn tại muôn thuở sao? Dễ dàng giải tán như vậy, một chút tính khiêu chiến cũng không có. 】

【 Hệ thống: Vậy không cần lo cho bọn họ, chuyên tâm xoát tiến độ nhiệm vụ đi chủ nhân! =v= 】

【 Cẩu Lương: Nhắc mới nhớ, bọn họ thật sự là một cặp trời sinh, cả hai đều chỉ yêu bản thân mình, nếu không sẽ không thể chịu được thử thách nhỏ như vậy. 】

【 Hệ thống: Chủ nhân chủ nhân, tiến độ nhiệm vụ, tiến độ nhiệm vụ! Đã gần một năm mới 10% ngài có xứng đáng với chiến tích chiến đấu của mình không! 】

【 Cẩu Lương: Ừm, xem ra chúng ta phải làm gì đó cho bọn họ, nếu không, Chung gia cứ luôn trốn trong mai rùa sẽ buồn chán biết bao? 】

【 Hệ thống:...... Làm lơ hệ thống sẽ gặp báo ứng, T ^ T. 】

"Chủ nhân, Lâm gia tới rồi."

Lời nhắc nhở của Chung Thuyên khiến Cẩu Lương đang dựa vào hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, thoát ra khỏi biển ý thức.

Một ngọn núi trơ trọi và hiu quạnh bên ngoài thành Dương Châu, nơi này từng nằm cạnh một bãi tha ma, rất xui xẻo, nhưng hơn 30 năm trước, Lâm gia một nhà giàu nhất Giang Nam không ngờ lại chọn xây phủ định cư tại đây. Nghe nói rằng do con cháu Lâm gia không chịu nổi tài vận dồi dào cho nên thường ốm yếu, đoản mệnh, vì vậy mới tìm một nơi xui xẻo để trấn trạch, từ đó về sau hưởng tuổi thọ như người bình thường và lấy lại sức khỏe.

Lúc này, đại trạch Lâm gia luôn luôn thanh tịnh nay lại vô cùng náo nhiệt, trên dưới Lâm gia đều canh giữ ở trước cửa chính, vẻ mặt cung kính, xe ngựa càng tới gần, sống lưng bọn họ càng thẳng tắp.

Cẩu Lương được Chung Thuyên ôm ra ngoài xe ngựa, đã nghe một người cao giọng hô: "Lâm An Nam cùng gia quyến cung nghênh quý nhân!"

Cậu phóng mắt nhìn lại, có hàng trăm người đông nghìn nghịt đang cúi đầu cung kính đứng đầy đất, một trong số đó có một cậu bé tò mò muốn ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng lại bị người phụ nữ sợ hãi bên cạnh đè xuống, ấn đầu cậu bé không cho cậu nhìn trộm.

Cẩu Lương: "......"

"Không cần đa lễ, quấy rầy quý phủ rồi."

Nghe xong lời này, Lâm An Nam mới dám đứng thẳng người nói: "Ngài quá khách sáo rồi, ngài tới quý phủ là vinh hạnh cho Lâm gia!"

Khi nhìn thấy Cẩu Lương ngồi trên xe lăn, Lâm An Nam vội vàng cúi thấp lưng, không dám để Cẩu Lương ngẩng đầu nhìn mình, ông ta làm như vậy, sống lưng của những người khác tự nhiên cũng không dám thẳng lên.

Sau khi vào sân được bố trí đặc biệt dành cho Cẩu Lương, Lâm An Nam vội vàng quỳ xuống nói: "Khuyển Thất gặp qua chủ nhân, gặp qua thủ lĩnh."

"Đứng lên đi."

Cẩu Lương đánh giá người đàn ông bụ bẫm trước mặt này, nhàn nhạt nói.

Lâm phủ ở Giang Nam là một căn cứ địa lớn của Khuyển Nha, những người này cho dù là công khai tình phụ tử phu thê hay bất kỳ loại quan hệ nào với bên ngoài, đều chỉ là ngụy trang. Lâm gia không phải sản nghiệp của gia tộc, không có quan hệ huyết thống thực sự, mỗi một thế hệ gia chủ đều là ảnh vệ Khuyển Nha, để tránh có người ham mê vinh hoa nảy sinh suy nghĩ gian dối, cứ cách 20 năm lại đổi một người.

Lâm An Nam lúc này mới đứng lên, cung kính nói: "Bích Phong Viện đã được xây dựng lại theo nguyện vọng của thủ lĩnh, nếu chủ nhân không quen chỗ nào hoặc thiếu thứ gì đó, thuộc hạ sẽ sửa đổi rồi bổ sung thêm."

Trong giọng nói kích động của ông ta mang theo sự cẩn thận, đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với chủ nhân nên không tránh khỏi thấp thỏm.

"Ừ, ta đã biết. Phân phó xuống hãy cẩn thận hầu hạ Giang lão, ông ấy muốn làm gì không cần ngăn cản, thiếu cái gì cố gắng làm cho ông ấy, đã hiểu chưa?"

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"

Cẩu Lương gật gật đầu, "Không có việc gì thì lui ra đi, không cần thường xuyên tới hầu hạ."

Lâm An Nam nghe vậy không dám ở lâu. Ông ta vừa đi, Cẩu Lương nhíu mày có chút mệt mỏi, Chung Thuyên ngồi xổm xuống nói: "Hôm nay bôn ba mệt nhọc, chi bằng chủ nhân nghỉ ngơi trước đi?"

Cẩu Lương không đáp ứng, bảo hắn lấy gậy chống đến, nhiệm vụ phục hồi chức năng hôm nay vẫn chưa hoàn thành đâu.

Cậu đi đến khi mồ hôi nhễ nhại, thể lực chống đỡ hết nổi, lúc này mới để Chung Thuyên bế vào phòng tắm trong phòng phụ.

Nhà giàu số một đều có cách sống của nhà giàu số một, chỉ riêng phòng tắm này đã vô cùng xa hoa —— một bồn tắm làm bằng ngọc trắng, không chỉ được dẫn nước từ suối nước nóng mà ngay cả mặt đất cũng được lát bằng ngọc. Bức bình phong tinh xảo được khắc bằng gỗ lim rất có giá trị, một chiếc giường nghỉ chân nhỏ được đánh bóng từ một khối ngọc hoàn chỉnh, ngay cả hoàng cung cũng không có loại hưởng thụ như vậy.

Cẩu Lương được cởϊ qυầи áo rồi thả vào trong nước, thở dài một cách thoải mái.

"Chẳng trách trước đây ta nghe nói, nhiều người tranh giành vị trí Khuyển Thất còn hơn cả vị trí thủ lĩnh của ngươi." Cẩu Lương nhấp một ngụm nước ấm mà hắn đưa cho, cười hỏi hắn: "Dựa vào bản lĩnh của ngươi có thể đảm nhận vị trí Khuyển Thất một cách dễ dàng, thế sao lại nhận một việc cực nhọc như này?"

Chung Thuyên nhìn thoáng qua má lúm đồng tiền của cậu, khóe mắt xẹt qua màu trắng nõn trước ngực cậu, hai viên nhô lên không diễm lệ như hắn từng véo giữa ngón tay, màu hồng nhàn nhạt điểm xuyết trước ngực, trông rất đẹp mắt...... Giọng nói của hắn có chút khẩn trương: "Chỉ là lời nói vui đùa, cho dù là thủ lĩnh hay Khuyển Thất thì đều thuộc sở hữu của chủ nhân. Mà...... Thuộc hạ chỉ nguyện bảo hộ bên cạnh chủ nhân."

"Ta biết ngươi trung thành rồi."

Cẩu Lương buông ly nước, gạt gạt suối nước nóng, có chút tiếc nuối nói: "Suối nước nóng sao có thể không rượu, hiện tại như này thật là nhàm chán."

Chung Thuyên khuyên nhủ: "Ngài còn đang uống thuốc, không thể uống rượu, xin chủ nhân lấy thân thể làm trọng."

"Nhiều chuyện." Cẩu Lương liếc mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn dán vào mặt mình, không khỏi cười càng sâu, nói: "Ngươi đi lấy rượu tới."

"Chủ nhân."

Chung Thuyên không nhúc nhích, không tán thành nhìn cậu.

Cẩu Lương giơ tay búng nước lên mặt hắn, không vui nói: "Ta đã không uống được, ngươi uống cho ta xem cũng không hợp với hoàn cảnh sao? Mau đi, hay là, ngươi dám không nghe lời ta?"

Chung Thuyên lúc này mới đi, không dám để Cẩu Lương ở nơi này một mình, hắn đi nhanh về nhanh, trước sau cũng chỉ mấy nhịp thở.

Cẩu Lương gối lên cánh tay, lười nhác nhìn hắn uống rượu.

Bản thân không kêu dừng, hắn cứ uống hết ly này đến ly khác, như vậy không giống đang uống rượu, ngược lại như đang uống nước.

"Uống ngon chứ?"

Cẩu Lương hỏi hắn.

Chung Thuyên nói: "Tạm được."