Chương 59: Ảnh vệ công vị quất ngọt (17)

Cẩu Lương giơ tay bảo hắn đưa ly rượu để mình ngửi, mùi mơ thoang thoảng quyện với hương trầm của rượu gạo. Từ lâu đã nghe nói rượu mơ của Giang Nam rất khác biệt, quả nhiên nó có mùi thơm riêng biệt, khiến suy nghĩ của Cẩu Lương có chút lung lay. Cậu vừa nói: "Thoạt nhìn giống như nước, chẳng trách ngươi uống nhiều như vậy cũng không thấy men say chút nào." Vừa nở một nụ cười thật sâu với Chung Thuyên.

Thừa dịp Chung Thuyên đang lơ đãng dưới sự tấn công của má lúm đồng tiền, Cẩu Lương nhanh chóng cúi đầu, một ngụm —— hôn vào khe giữa ngón cái và ngón chỏ của Chung Thuyên.

Thằng nhóc này đã sớm đề phòng cậu, tốc độ thay chén rượu như này không vào sòng bạc kiếm tiền thì thật đáng tiếc!

Cẩu Lương oán hận liếc mắt trừng hắn.

Trái tim Chung Thuyên đập mạnh, thấy cậu vẫn đang nắm chặt tay mình, lòng bàn tay không khỏi có chút đổ mồ hôi nóng, trầm giọng nói: "Chủ nhân, đừng ham rượu."

"Ta còn chưa có uống đâu, ham cái gì? Nhưng mà nếm thử mùi vị, ngươi cho hay là không cho?"

Cậu mắt hạnh trừng to, khí thế nghiêm nghị, bĩu môi rồi lại mang theo vẻ làm nũng.

Chung Thuyên lập tức có chút không chịu nổi.

Ngoại trừ lúc ở trên giường, Cẩu Lương chưa bao giờ lộ dáng vẻ như vậy với hắn, cũng chưa bao giờ lạnh lùng hay khắc nghiệt. Cơn ngứa trong lòng Chung Thuyên run rẩy, nhìn má lúm đồng tiền kia như ẩn như hiện, càng không thể kiềm chế được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đem chén rượu và bầu rượu để ra xa, nghiêm túc nói: "Uống rượu làm tổn hại đến thân thể, còn xung đột với thuốc, không thể làm liều."

Cẩu Lương nhụt chí, hắt nước lên mặt hắn, tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Còn không qua đây hầu hạ!"

Chung Thuyên lau mặt, chịu thương chịu khó chà phía trước xong lại chà đến phía sau.

Cẩu Lương ôm cánh tay hắn, ghé vào miệng hắn ngửi, đôi mắt cong cong nói: "Vẫn giữ được mùi thơm, không tồi, cũng không biết mùi vị này như thế nào...... Chung Thuyên, ngươi nhắm mắt lại."

Động tác cọ rửa trên lưng cậu dừng lại, Chung Thuyên nhắm hai mắt lại.

"Cúi đầu."

Chung Thuyên cúi đầu.

Cẩu Lương ngửa đầu hôn lên bờ môi của hắn, hồn lực chính mùi quất nồng đậm đã hấp dẫn cậu đến mất hồn mất vía từ lâu, lúc này gần sát như này, cậu càng không nhịn được, hé đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ.

Cả người Chung Thuyên cứng đờ.

Hơi thở phả vào mặt quấn lấy hắn, sự đυ.ng chạm mềm mại trên môi, chiếc lưỡi mềm mại, ấm áp và ẩm ướt đang quanh quẩn giữa môi của hắn từng chút một, như thể đang do dự. Chung Thuyên tim đập như trống, không nhịn được mở mắt ra, thấy Cầu Lương đang nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy như đang kiềm chế điều gì đó......

Hắn siết chặt khăn, ôm chặt Cẩu Lương vào lòng, hôn cậu thật sâu.

"Ưʍ......"

Cẩu Lương rên nhẹ một tiếng, mơ hồ mắng hắn làm loạn, Chung Thuyên vuốt ve lưng của cậu giơ tay giữ lấy sau gáy, không cho cậu trốn tránh, sau đó mυ"ŧ mạnh bờ môi của cậu.

Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất của bọn họ ngoài lúc trên giường, hay nói cách khác, ngoài lúc độc phát tác của Cẩu Lương. Hắn đã suy nghĩ rất lâu, một khi buông lỏng bản thân thì hắn sẽ hoàn toàn không thể thoả mãn.

Đầu lưỡi của Cẩu Lương đã tê rần vì bị hắn liếʍ mυ"ŧ, không kịp tiếp đón, càng đừng nói đến việc cẩn thận nhấm nháp đồ ngon, lập tức mở to mắt trừng hắn đầy bất mãn.

Chung Thuyên cả người cứng đờ, động tác ngừng lại.

Hắn thật sự đã làm càn, hôm nay mới là mùng năm, hắn nên nhịn xuống......

Cẩu Lương trong mắt đầy vẻ xấu hổ buồn bực, nhưng không đẩy hắn ra, cắn bờ môi của hắn lạnh giọng nói: "Ai cho phép ngươi mở mắt, nhắm lại!"

Chung Thuyên run rẩy, nhìn vào trong mắt cậu, lại thấy trong mắt cậu cũng mang theo sự nóng bỏng giống mình, chỉ là ngượng ngùng mà cậy mạnh không chịu biểu hiện ra ngoài. Trái tim hắn co rút, nhắm mắt lại đồng thời hôn cậu mãnh liệt hơn nữa.

Giọng nói của Cẩu Lương đều đã bị hắn nghiền nát, mơ hồ nói buông ta ra, nhưng không có một chút uy tín nào.

【Đinh, thanh tiến độ nhiệm vụ tăng mạnh, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 11%!】

"Chậm, chậm một chút...... Ta còn chưa có...... Nếm được...... Ưʍ......"

Chung Thuyên không những không nghe, ngược lại càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng đẩy vào sâu hơn, động tác hôn môi cậu vừa gấp vừa mau, dường như muốn ăn cả người cậu vào miệng.

Cẩu Lương không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, nắm đấm vừa đánh hắn buông lỏng, sa đoạ ôm lấy cổ hắn, một bộ để tuỳ ý hắn đòi lấy.

Chung Thuyên ôm chặt lấy cậu, thế nào cũng hôn không đủ, muốn không đủ. Cẩu Lương cũng bị hắn châm lửa, theo thói quen sa vào, theo thói quen nâng hai chân muốn kẹp chặt lấy eo của hắn, cả người dựa lên người hắn. Mà khi hai chân cậu vừa cử động, Chung Thuyên lập tức tỉnh táo lại ——

Hắn đè lại hai chân Cẩu Lương, buông bờ môi của cậu ra nói: "Chủ nhân, đừng đυ.ng tới chân bị thương."

Hai mắt Cẩu Lương mê mang, còn đang ôm hắn không rõ lý do, Chung Thuyên cúi đầu mυ"ŧ thật sâu môi cậu một cái, ôm cậu từ trong bồn tắm đứng lên.

"Không nên ngâm mình quá lâu trong suối nước nóng, thuộc hạ đưa chủ nhân về nghỉ ngơi thôi."

Cẩu Lương lúc này mới giống như đột nhiên phục hồi tinh thần, rút

tay về, quay đầu ho khan, cố làm ra vẻ vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nói: "Vậy cũng được."

Chung Thuyên ôm cậu lên, cúi đầu hôn lên má lúm đồng tiền của cậu.

Cẩu Lương nén giận mà trừng mắt nhìn hắn, "Còn dám làm càn, ta không buông tha cho ngươi!"

Chung Thuyên thấp giọng nở nụ cười, "Chủ nhân, đừng tha cho ta, Thuyên nguyện ý bị phạt."

Hắn đặt Cẩu Lương ngồi trên giường ngọc, kéo tấm vải trên bình phong phủ lên người cậu giúp cậu lau người. Cẩu Lương được hắn đặt trên đùi, lúng túng cử động, ngoài ý muốn đυ.ng phải một vật cứng nóng bỏng...... Cậu đột nhiên sững người, khuôn mặt chợt đỏ bừng.

Chung Thuyên cúi đầu nhìn cậu, một lúc lâu sau, hắn mới ôm chặt chủ nhân đã đỏ bừng cả người vào lòng, không bao giờ muốn buông ra.

----------------

Xuân tới thu đi, mùa đông tuyết bay.

Khi Cẩu Lương có thể rời khỏi gậy chống và chậm rãi đi bộ hàng trăm mét, mùa đông lặng lẽ đến.

Mùa đông năm nay dường như lạnh đến lạ thường.

Không còn xanh tươi như những rặng cây ở Giang Nam, kinh thành từ lâu đã khoác lên mình tấm áo mùa đông.

Trong Đông Cung đốt vụn than bạc rẻ tiền, khói nặng mùi nồng, lâu ngày sẽ nhức mắt mà rơi lệ. Nhưng cho dù là vụn than bạc rẻ tiền trong cung thì Đông Cung vẫn là cung không đủ cầu, vợ con của Lý Ngạn lại nhiều, các chi tiêu vạch ra cho Thái tử phi và con cái đã không còn nhiều nữa. Vì vậy, Lý Ngạn và Chung Việt chỉ có thể trốn ở chính điện trong mùa đông lạnh giá này, cố gắng hạn chế tối đa việc ra ngoài

Tiếng ho khan không ngừng suốt đêm truyền ra từ nội thất, Chung Việt quấn chặt chiếc chăn trên người, bịt mũi lại để tránh khói xông lên mũi nhưng vì quá sợ lạnh nên hắn chỉ có thể chịu đựng.

Lý Ngạn ở ngoài điện im lặng suy tư, mắt điếc tai ngơ với tiếng ho khan của y.

Hắn còn đang suy nghĩ giải pháp cho tình trạng khó khăn hiện tại.

Trong trận động đất ngày ấy, hoàng đế không hề đẩy hắn đi trấn an lòng dân, thậm chí còn lên tiếng trấn áp thanh danh của An vương ở bên ngoài tung ra rằng gã ta là người nhát gan sợ phiền phức và vụ ám sát của An vương ở Yến Địa xuống.

Cuối cùng người chịu trách nhiệm cho chuyện này chính là cựu thái tử và Cao gia đang bị giam cầm.

Hoàng đế thiết kế để cho người tìm thấy vật cấm trong thư phòng của gã —— một hình nhân vu cổ trên đó viết ngày sinh bát tự của hoàng đế, thái tử và An vương. Ngay sau đó, Khâm Thiên Giám đứng ra kết luận, sở dĩ trời cao giáng trừng phạt xuống, sở dĩ thái tử bệnh lâu không khỏi, sở dĩ An vương bị ám sát đều được đẩy lên đầu cựu thái tử.

Mà không đợi hoàng đế gây khó dễ, cựu thái tử phát hiện sự việc bị bại lộ đã tự sát trong phủ vì sợ tội, để lại một bức thư hối lỗi bằng máu: Gã thú nhận nghiệp chướng nặng nề, chỉ có cái chết để cầu xin hoàng đế tha thứ.

Các triều thần cũng không thể nào đoán được cựu thái tử không phải là con ruột của hoàng đế, chỉ nghĩ đến sự việc ông ta đã "hạ độc" hoàng đế trước đây.

Theo họ thì tính tình của cựu thái tử quá bỉ ổi, sau khi hoàng đế suýt chút nữa bị gã sát hại vẫn nhớ đến tình cha con mà không lấy mạng gã, nhưng không ngờ gã lại không biết hối cải, còn nguyền rủa tất cả mọi người đi tìm chết ngoại trừ mình, ý đồ này thật sự độc ác!

Tội ác tày trời này, cho dù có người biết chuyện này chưa chắc tin là thật, nhưng cũng đủ thuyết phục bọn họ buông bỏ nghi ngờ trong lòng.

Lòng của các triều thần lắng xuống, chính quyền trở lại bình tĩnh sau khi việc cứu trợ thiên tai hoàn thành, những ngày cuối năm đang đến gần với niềm vui và sự an lành.

Nhưng mà, thái tử hắn vẫn đang bệnh, tình trạng không được cải thiện chút nào......

"Khụ khụ khụ!"

Tiếng ho khan lại cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Ngạn, hắn bực bội cau mày.

Chung Việt chuyển vào chính điện là chuyện của vài ngày trước, trước đó, y vẫn luôn ở trong thiên điện. Trong đó lò sưởi dưới mặt đất rực lửa, trà ngon và trái cây tươi được cung cấp, ngay cả Lý Ngạn chủ của Đông cung cũng không ung dung tự tại bằng y, nhưng hắn chưa bao giờ bước vào thiên điện một lần —— Chỉ vì, những thứ này đều được An vương đặc biệt sắp xếp để lấy lòng Chung Việt, hắn ngại làm bẩn chân mình khi bước vào.

Đúng vậy, kể từ khi An vương từ Yến Địa trở về kinh, gã đã rất ân cần với Chung Việt, thậm chí còn nhiều lần gửi đồ tốt đến Đông cung không ngại phạm vào điều cấm kỵ của hoàng đế.

Bề ngoài thì gã giả vờ tình huynh đệ sâu nặng, mượn cớ là lo lắng cháu trai huynh tẩu không được tốt cho nên mới không kể việc to nhỏ, nhưng trên thực tế mấy thứ kia vừa vào Đông cung đã được đưa đến thiên điện của Chung Việt, ý tứ rất rõ ràng.

Sở dĩ Trung Nguyệt ẩn náu ở đây lúc này là vì mấy ngày trước tuyết rơi dày đặc, hoàng đế bị cảm lạnh khiến bệnh cũ tái phát. Vì nóng vội, hoàng đế đã liều lĩnh sử dụng thuốc đã đánh cắp từ Chung Việt, ai ngờ thiếu chút nữa đi đời nhà ma! Đáng tiếc, chỉ là suýt chút nữa...... Nghĩ đến đây, Lý Ngạn lại càng thêm căm ghét Khâm Thiên Giám, trong lòng thề rằng một ngày nào khi hắn lên ngôi nhất định sẽ lấy đầu của Lưu Bất Ngữ kẻ đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Ngày đó đúng là Giám chính Khâm Thiên Giám Lưu Bất Ngữ suốt đêm mang thuốc, mới cứu được một mạng của hoàng đế.

Nhưng lần này, tình trạng bệnh của ông ta quá nặng nên dù đã uống thuốc chữa bách bệnh, ông ta vẫn phải nằm liệt giường, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân.

Nguy cơ cửu tử nhất sinh và tình trạng thân thể ngày càng xấu đi khiến tính tình của hoàng đế trở nên đặc biệt nóng nảy, An vương nhiều lần bị ông ta quở trách khi ở bên cạnh làm tròn đạo hiếu, thậm chí những lời vạch trần ý đồ như gã và thái tử mưu tính cấu kết với Chung Việt, liên thủ hại tính mạng ông cũng được nói ra.

Vào thời điểm này, cho dù An vương có nhiều việc khó nói ra, gã cũng không dám chiếu cố Chung Việt nữa, tráng làm mất lòng hoàng đế.

Nhưng ngay cả như vậy, An vương cũng không thể xoay chuyển thánh tâm, hoàng đế trong cơn tức giận bệnh tật nhìn gã như nhìn thấy vị cựu thái tử bị chém thành từng mảnh còn hùng hổ doạ người, không muốn nhìn thấy gã một chút nào.

Vì vậy, người túc trực bên cạnh hoàng đế mấy ngày nay trở thành Lưu Bất Ngữ người vô hình mười mấy năm trong triều.

Chung Việt có thể đoán được phía sau Lưu Bất Ngữ có người, hoàng đế tất nhiên cũng có nghi ngờ, nên không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng.

Thử thăm dò thêm chút nữa, Lưu Bất Ngữ đã hoảng sợ, ông quỳ gối trước long sàng nói như thế này: "Bệ hạ, sau lưng tiểu nhân không có bất kỳ kẻ nào hết, chỉ có ơn huệ của tiên sư để lại mà thôi."

"Năm đó sư phụ nhận được thánh chỉ, cảm thấy không xứng với ơn huệ của hoàng thượng, cho nên đã tính toán một quẻ cuối cùng cho Đại Lương trước khi rời kinh, đoán rằng mười mấy năm sau Đại Lương có tai hoạ lớn như này, vì vậy đã phó thác lại cho vi thần. Nếu như không phải tốn quá nhiều sức lực cho quẻ này, thì làm sao sư phụ lại không thể tính ra được hoạ sát thân của Chung gia, làm sao cả nhà bị diệt vong khi bị ám sát ngày hôm đó...... lại hoàn toàn không còn sức chống trả?

Hoàng đế nghe vậy, không còn nghi ngờ ông nữa.

Rốt cuộc, ông ta đã hiểu rõ nội tình của vụ việc năm đó, cũng biết quốc sư một lòng trung thành và tận tâm với hoàng thất. Mà nay lại một lần nữa cứu ông ta một mạng, cũng chính là thuốc cứu mạng mà cựu quốc sư để lại cho Lưu Bất Ngữ.

Ông ta hối hận thở dài: "Là trẫm tin nhầm tiểu nhân, đã phụ Chung gia, cũng suýt chút nữa làm hại bá tánh trong thiên hạ...... Khụ khụ khụ."

Lưu Bất Ngữ vội tiến lên nói: "Bệ hạ bảo trọng long thể, chuyện cũ đã qua rồi, tiên sư quả là người trí tuệ cao siêu, đối với chuyện sống chết đã thấy qua từ lâu rồi. Bệ hạ, không cần tự trách như thế. Chỉ là......"