Chương 60: Ảnh vệ công vị quất ngọt (18)

Hoàng đế nhìn về phía hắn: "Ái khanh tại sao lại không nói nữa?"

Lưu Bất Ngữ dập đầu nói: "Vi thần có một lời muốn nói trong lòng, chỉ sợ mạo phạm bệ hạ, không biết có nên nói hay không."

"Ái khanh có chuyện cứ nói, trẫm tha ngươi vô tội."

Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia đen tối.

"Bệ hạ, cả nhà tiên sư chết thảm trong lửa lớn, không còn hài cốt. Vì là tội thần không người thu lại cho bọn họ, không bia không mộ, cũng không con cháu để cúng bái."

Nói đến nỗi bi thương, Lưu Bất Ngữ nước mắt đầy mặt, nức nở nói: "Mỗi khi vi thần nghĩ về điều này, thì hàng đêm đều khó ngủ, chỉ cảm thấy sau khi chết không còn mặt mũi nào gặp mặt tiên sư. Bây giờ thế sự đã thay đổi lớn, đúng sai của thị phi năm đó cũng có dấu hiệu lộ ra chân tướng...... Vi thần nguyện lấy đầu trên cổ mình ra đảm bảo, bản tấu chương năm đó tuyệt đối không phải do quốc sư viết, việc kích động Lâm vương trước kia mưu hại tiên thái tử cũng tuyệt đối không phải là việc mà quốc sư làm! Vì vậy, vi thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ phúc thẩm lại vụ án này, cải chính tên của gia tộc quốc sư, trả lại trong sạch cho bọn họ, công bằng trên thế gian chính nghĩa này."

Hoàng đế vốn tưởng rằng ông ta sẽ đưa ra yêu cầu quá mức hơn, nghe vậy thoáng thở dài nhẹ nhõm, rồi sau đó cũng trịnh trọng nói: "Thỉnh cầu của ái khanh thật đúng ý của trẫm."

Ông ta lập tức phân phó ngự tiền tổng quản thái giám Trung Thư Lệnh đêm khuya tiến vào, định ra lệnh cho ba ty phối hợp xét xử lại vụ án và làm sáng tỏ nỗi oan ức của quốc sư Chung Thị.

Vụ án này như được trời giúp, tam ty nhanh chóng điều tra ra được manh mối, lần theo nét chữ trên bức thư đã tìm ra người đã viết nó năm đó.

Người này họ Ngô, chính là một tú tài ở nông thôn, am hiểu nhất là bắt chước các loại nét chữ, giống như đúc đến mức khó phân thật giả.

Căn cứ theo khẩu cung của hắn, tấu chương năm đó được chứng minh không phải là tự tay quốc sư viết, mà là Cao gia mời hắn viết.

Hắn tham sống sợ chết, thấy nội dung trong bản tấu chương kia chấn động thiên hạ, biết rằng nhất định sẽ rước lấy hoạ sát thân, sau khi viết xong liền bỏ chạy ngay trong đêm không thèm đoái hoài đến vợ con. Sau này, nghe tin cả nhà quốc sư bị diệt, hắn ta càng không dám về quê, nên mai danh ẩn tích từ đây. Lầm này đi ngang qua Kinh Giao, biết được gần đó là nơi táng thân của gia tộc quốc sư, trong lòng cảm thấy bất an cho nên mua hương, nến, tiền giấy muốn cúng bái một chút, bày tỏ sự ăn năn nhưng không ngờ đúng lúc bị Hình Bộ bắt.

Mười lăm năm oan trái cuối cùng cũng có kết quả.

Hoàng đế không chỉ đem tình tiết vụ án công báo cho thiên hạ, chụp mũ gϊếŧ hại trung thần lên đầu nghịch đảng Cao thị và cựu thái tử, còn lập bài vị cho cả nhà quốc sư ở chùa Hộ Quốc để nhận dâng hương thờ cúng, văn tự khắc trên bài vị còn tán dương những việc làm và đức hạnh vì xã tắc của quốc sư Chung thị đời đời kiếp kiếp, ngày lập bia đó còn kéo thân thể bệnh tật đích thân dẫn chúng thần đến cúng bái.

Tin tức truyền tới Dương Châu, Cẩu Lương bắt đầu làm một buổi tế lễ, an ủi tổ tiên nguyên chủ trên trời có linh thiêng.

Hồn lực phụ của nguyên chủ cứ như vậy bay đi một nửa.

Màn đêm buông xuống, ông lão lén bày rượu thắp hương ở sân sau, một bên uống một bên nói: "Nha đầu nhẫn tâm, giờ con có thể an tâm rồi."

"Ngoại công một mình uống rượu giải sầu thì có ý nghĩa gì chứ, không bằng cháu uống cùng ông?"

Bánh xe gỗ lăn tới gần, ông lão nhướng mi liếc nhìn Cẩu Lương, tối nay được coi là ấm áp không gió, tiểu tử này vẫn cứ mặc thành trái bóng, quấn đến kín mít, cũng may là ngồi trên xe lăn nếu không đi đường đều lăn qua lăn lại.

Trong lòng âm thầm ghét bỏ, thấy Chung Thuyên muốn cản, ông lão xua xua tay nói: "Hôm nay là ngày vui, để nó uống mấy chén cũng không sao."

Ông lão uống là loại rượu mạnh, đặc biệt chuẩn bị cho Cẩu Lương một ly nông nhỏ, cậu một ngụm uống hết, bị cay đến mức lè lưỡi, nước mắt chảy từ khoé mắt còn vui sướиɠ đưa ly về phía ông lão xin uống rượu. Chung Thuyên thấy cậu uống không được thoải mái, đành phải quay lại viện lấy rượu nho Lâm phủ tự ủ, hâm nóng mới cho cậu uống.

Cẩu Lương vui vẻ uống liên tiếp ba ly, rượu nho có vị êm dịu xuống bụng, cả người cũng nóng lên. Trăng treo trên trời, rượu ngon trong tay, trung khuyển ở bên, cuộc sống đỉnh cao còn gì hơn!

Cẩu Lương hưng phấn vỗ vỗ bar vai Chung Thuyên, nói: "Đi, chúng ta lên trên kia, tối nay không say không về!"

Sở dĩ Thanh Phong Tĩnh có tên như này là vì ở sân sau có một hòn non bộ bằng đá tự nhiên cao tới mười người, bước lên như nhật nguyệt đều ở trong tầm tay.

Ông lão cũng tới xem náo nhiệt, thấy Chung Thuyên không uống liền lôi kéo Cẩu Lương ông một ly cháu một ly, kể về quá khứ nghịch ngợm của mẹ đẻ nguyên chủ khi bà còn nhỏ, oán trách mắt nhìn người của bà kém, rất nhiều nam nhân tốt trên thế giới như vậy lại cố tình chọn một con ma đoản mệnh. Một già một trẻ không tự giác đã uống rất nhiều, Chung Thuyên muốn dẫn cậu trở về Cẩu Lương còn không chịu, nói thẳng: "Có trăng sao lại không rượu, có rượu sao lại không ca?"

Giơ sáo ngọc muốn thổi cho bọn họ nghe.

Dưới ánh trăng tiếng sáo ngâm chín khúc, bóng trên đỉnh tạo thành một đôi.

Tiếng sáo kia biến ảo khôn lường êm tai, chứa đầy ý khoáng đạt khiến lòng người thanh thản, tâm hồn khoáng đạt như trút bỏ được ngàn gánh nặng. Mọi sầu muộn trôi xa theo tiếng sáo, cho dù là cả những bí ẩn chưa được giải đáp khiến bản thân trăn trở dần dần cũng có lời giải đáp trong lòng.

Ông lão vốn đang nằm trên mặt đất liền ngồi dậy, ném ly rượu sang một bên, điên cuồng hét lên: "Thì ra là vậy, ha ha, thì ra là vậy!"

Nói rồi ông chạy bước thấp bước cao xuống từ hòn non bộ, trở về phòng, nóng lòng chộp lấy con cóc lửa mà ông đã nuôi mấy tháng nay không biết bắt đầu từ đâu, giờ phải hạ dao gϊếŧ nó, nghiên cứu chế tạo một loại thuốc độc xưa nay chưa từng có, người sau không ai làm.

Chung Thuyên thì lặng lẽ nhìn Cẩu Lương đang thổi sáo, trút bỏ chấp niệm không nói nên lời trong lòng khiến hắn bất giác cảm thấy thả lỏng.

【Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 99!】

Cẩu Lương mở to mắt, liếc nhìn Chung Thuyên, tiếng sáo dần dần đi xa, biến mất giữa núi sông.

Buông sáo ngọc xuống, Cẩu Lương mỉm cười hỏi hắn: "Nghe có hay không?"

Chung Thuyên gật đầu, ngồi xổm xuống thắt chặt áo choàng cho cậu, nhẹ giọng hỏi cậu: "Chủ nhân, khúc nhạc này có tên chứ?"

"Đương nhiên." Cẩu Lương đưa sáo ngọc cho hắn buộc lên cho mình, sau đó nói: "Khúc nhạc này tên là Thiên Vấn, là một chương trong bí thuật hỏi trời, là để hỏi trời đất, hỏi lòng người. Nghe khúc nhạc này là đang nghe tiếng lòng, bất luận có khó khăn phức tạp gì, con tim cũng sẽ cho ngươi câu trả lời ...... Chung Thuyên, ngươi vừa rồi lại suy nghĩ cái gì vậy? Có nhận được câu trả lời không?"

Chung Thuyên chần chờ nhìn cậu.

Cẩu Lương bóp mặt hắn, uy hϊếp nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi dám không đáp sao?"

Tay cậu rất lạnh, Chung Thuyên nắm nó trong lòng bàn tay, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình xua bớt cái lạnh cho cậu, thấy Cẩu Lương cười rộ lên, ánh mắt không tự giác cũng mềm mại hơn.

"Trong lòng thuộc hạ đã từng hỏi."

"Ồ?"

"Thuộc hạ thường suy nghĩ...... Chủ nhân là người thiên mệnh, có thể hỏi trời mượn thọ, mà Thuyên chỉ là phàm phu tục tử, trăm năm vội vàng, thậm chí còn ngắn hơn. Nếu ta chết đi, chủ nhân sẽ ra sao? Nếu ta già rồi, thì sẽ như thế nào? Chung Thuyên không cam lòng để người khác ở bên cạnh ngài, cũng không muốn...... Người khác giải độc cho ngài."

Cẩu Lương được thiên mệnh chiếu cố, vốn dĩ trong lòng hắn chỉ có niềm vui mừng, nhưng không biết từ khi nào, tâm tình này lại dần ltrở nên biến chất.

Hắn trở nên tham lam, cho dù ôm chủ nhân trong lòng, cho dù cậu sẽ không đi đâu ngoại trừ bên cạnh mình không rời, hắn vẫn không thấy đủ, muốn vĩnh viễn, muốn là duy nhất. Nhưng tuổi thọ là do trời định, hắn có thể tranh với người khác, nhưng sao có thể tranh với trời cao? Mà đợi hắn già rồi, khi vật kia uể oải không sung sức lại ôm chủ nhân bất động, chủ nhân của hắn lại luôn trẻ trung, liệu hắn có thể trơ mắt nhìn chủ nhân và người khác tiếp xúc da thịt hay không......

Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng hắn như đao cắt, hận không thể trước khi chết gϊếŧ sạch nam nhân trong thiên hạ.

"Vậy đáp án ngươi thì sao?"

Cẩu Lương hỏi hắn.

"Chỉ cần Chung Thuyên ta còn sống, ta sẽ không cho phép người khác tới gần ngài một bước. Có thể ôm ngài cả đời đã là phúc phận của ta, đợi sau khi ta chết đi...... Chỉ mong chủ nhân có thể nhớ tới ta, với Thuyên như vậy là đủ rồi."

"Đồ ngốc."

Cẩu Lương thở dài, cúi người, giống Chung Thuyên đã làm rất nhiều lần như vậy, dùng sườn mặt hơi lạnh của mình dán lên mặt luôn ấm áp của hắn, quấn quýt cùng hắn.

"Chủ nhân......"

Chung Thuyên tìm bờ môi của cậu, thử cẩn thận hôn lên cánh môi mềm mại, thấy Cẩu Lương không từ chối ngược lại cười rộ lên, trong lòng liền cảm thấy sung sướиɠ, hôn lên má lúm đồng tiền của cậu, cảm thấy mỹ mãn mà ôm cậu vào lòng.

Cẩu Lương đổ cho hắn một ly rượu nho, nâng chén nói: "Tới nào, hôm nay trong lòng ta vui sướиɠ, ngươi bồi ta uống một chén."

Chung Thuyên đưa tay uống cạn, thấy trong mắt Cẩu Lương đã nhiễm chút men say, dung mạo luôn lạnh lùng lúc này lại chứa đầy ý cười, như thể trộm được một con mèo vụиɠ ŧяộʍ. Cẩu Lương lại đưa cho hắn thêm một ly, sau đó bản thân tiếp tục uống, thở dài nhẹ nhõm. Uống thêm một ly nữa, cậu đảo mắt, nhất thời hứng khởi đến gần miệng Chung Thuyên, muốn mớm cho hắn.

Bàn tay đặt trên ngực Chung Thuyên nói thật với Cẩu Lương rằng nhịp tim của đối phương tăng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Chung Thuyên hôn càng ngày càng sâu, rốt cuộc ngụm rượu kia không biết là ai đã uống, cũng không ai nếm đến mùi vị, chỉ lo môi lưỡi giao nhau, triền miền với nhau.

【Đinh, thanh tiến độ nhiệm vụ tiến tăng mạnh, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 61%.】

Sau nụ hôn, Cẩu Lương hỏi hắn: "Uống ngon không?"

Chung Thuyên gật đầu lia lịa, lại liên tục mυ"ŧ mạnh bên ngoài miệng cậu, phát ra tiếng hôn mυ"ŧ vang dội.

Cẩu Lương cười rộ lên, nói hắn càng ngày càng làm càn, lại quá chú tâm ỷ lại trên người hắn, bị hôn đau cũng không oán trách, ngược lại ngửa đầu mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chung Thuyên ôm mặt vào cậu trong ngực, mất một lúc mới bình tĩnh được xúc động mãnh liệt, khàn giọng nói: "Gió nổi lên rồi, chủ nhân, chúng ta trở về thôi."

Cẩu Lương thế nào cũng được, nhưng vẫn nhớ mang theo bình rượu, nép mình trong vòng tay hắn, cậu lén uống một ngụm rồi lại liếc nhìn Chung Thuyên, thấy hắn không phát hiện lại vui vẻ nhấp một ngụm nữa, khóe miệng Chung Thuyên nở một nụ cười dung túng cưng chiều, khiến cậu uống một cách vui vẻ.

Kết quả, Cẩu Lương đương nhiên uống say.

Cậu đã hát bài 《Tuý Ẩm Giang Hồ》của Hạ Sùng Phong, vòng lặp duy nhất dường như hát không thấy chán.

"Say rượu nằm ở Cửu Châu, lòng ta như sâu thẳm. Nuốt hận núi sông, sông biển lại không màu. Không quên giang hồ, lại quên cai rượu......"

Chung Thuyên nhìn cậu say đến mê mẩn, Cẩu Lương cười tủm tỉm hỏi hắn nghe hay không, hắn chỉ biết gật đầu. Cẩu Lương vui sướиɠ, linh cảm sáng tác bùng nổ, tiếng hát tràn ngập tình cảm mãnh liệt, hắn xướng nói ↓↓

"Nếu thích chua ngọt thì cứ ăn quýt nhỏ ~ Nếu thích ngọt chua, ta có chanh nhỏ ~~ Nếu thích ngọt ngọt, dâu tây nhỏ ngay bên cạnh ta....."

"Ta chỉ có một ảnh vệ nhỏ, trước nay ta cũng không cưỡi......"

Cách vách truyền đến tiếng nổ của lò thuốc và tiếng la hét thất thanh khiến quỷ thần phải khóc của ông lão!

Ông một chân đá cửa tiến vào, trong tay cầm ngân châm ngày thường, tức giận xông tới: "Để ta châm cho nó câm luôn! Nếu không ta cho nó chết!!"

Chung Thuyên nhẹ nhàng ôm Cẩu Lương trốn khiến cho ông bổ nhào vào khoảng không.

Ông lão giận không thể át: "Ngươi là người điếc sao?! Mau để nó im miệng!"

Chung Thuyên chân thành nói: "Nghe rất hay."

Cẩu Lương ôm hắn cười không ngừng, hôn cái bẹp trên mặt hắn, nói hắn ngoan, mở miệng lại hát:

"Tới nào ~ vui vẻ đi ~~ Dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian......"

Ông lão: "......"

Xa xa truyền đền tiếng trẻ con khóc nỉ non, ánh trăng khuất bóng, màn đêm vắng lặng, chỉ còn lại tiếng hát độc đáo trong đêm dài.