Chương 61: Ảnh vệ công vị quất ngọt (19)

Vào ngày mồng tám tháng chạp, khi Khuyển Thất đưa cháo mồng tám tháng chạp* tới đã nhắc tới một chuyện.

*Cháo mồng 8 tháng chạp (腊八粥): dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Uông thị phủ Vĩnh Ninh dò hỏi tin tức của cậu ở khắp nơi, bây giờ đã tìm tới tận cửa, yêu cầu Lâm gia giao nộp Cẩu Lương. Ngoài ra, tiểu hầu gia Lý Tích mang quà mừng năm mới đến, nói rằng sắp tới sẽ trở về kinh thành, muốn gặp mặt Cẩu Lương trước khi hồi kinh.

Cẩu Lương hơi trầm ngâm: "Chuyện của Uông gia không cần để ý tới, ta đã có sắp xếp. Về phần Lý Tích kia, bảo hắn ngày mai tới gặp ta."

Lý Tích đã đến theo lời của cậu, so với lúc chật vật ở trên biển, lúc này tinh thần của hắn rất hăng hái, còn cao hơn so với ngày đó một chút. Cẩu Lương không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn hắn, xua xua tay để hắn ngồi xuống, nói: "Xem ra, tiểu hầu gia đã có được thứ mình muốn."

Lý Tích nhớ tới liền đứng dậy chắp tay thi lễ, bị Cẩu Lương ngăn lại, mới đứng nguyên tại chỗ chắp tay nói: "Còn phải cảm ơn tiên sinh đã ra tay giúp đỡ, nếu không Tích non trẻ sức lực lại bé nhỏ không thể thuyết phục được đám đông."

Cẩu Lương nói: "Quà cảm ơn ta đã nhận rồi, ngài không cần phải lo lắng. Nếu tiểu hầu gia lần này đến đây chỉ để cảm ơn, ngài không cần phải lãng phí thời gian của mình đâu."

Lý Tích cười xấu hổ, gãi đầu nói: "Tiên sinh là người thẳng thắn, là Tích ngu dốt. Ngày mai Tích muốn khởi hành hồi kinh, nếu không yến tiệc đêm giao thừa sẽ không về kịp, trước khi rời đi vẫn mặt dày đến đây thỉnh cầu tiên sinh một chuyện. Bây giờ thế lực của An vương ngày càng lớn, bệ hạ lại bệnh lâu khó khỏi, với quốc chính cũng lực bất tòng tâm, trong triều hầu như đều cúi đầu phục tùng An vương, hắn ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mà ngày đó ngài nói An vương không cần sợ hãi...... không biết lý do vì sao?"

"Tiểu hầu gia biết quy tắc của ta chứ, ngài định dùng cái gì để đổi lấy tin tức này?"

Lý Tích ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Ngày trước, Tích nghe được một chuyện từ một ông lão, lường trước tiên sinh sẽ cảm thấy rất hứng thú."

"Ồ? Hãy nói nghe một chút."

Lý Tích nói: "Người này vốn là một ăn mày chán nản, sau đó còn tình cờ cứu Ngô đại nhân một mạng, cho nên ông ta được giữ ở trong phủ chăm sóc. Ta từng tạm thời ở trong phủ của Ngô đại nhân, ngày ấy thấy ông ta sau khi uống rượu nói bậy, đã nói đến một chuyện cũ."

"Hai mươi năm trước, chính tay ông ta đã gϊếŧ một người."

"Người nọ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, nhưng vẻ mặt giữa hàng lông mày lại giống như giếng cạn, dường như đã trải qua muôn ngàn chuyện, khiến người ta phải khϊếp sợ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người thanh niên kia tự nhận đã sống quá lâu, những người yêu quý bên cạnh mất hết, non sông cũng đã thấy nhiều, trong lòng lại không còn chút luyến tiếc. Vì vậy, người đó đã đưa cho người ăn xin một ngàn lượng vàng, yêu cầu gã kết liễu cuộc sống của mình. Khi người ăn xin thấy số vàng kia trong lòng liền nảy sinh lòng tham, đã nhẫn tâm lấy dao đâm vào tim người nọ, còn đem đi chôn cất."

"Nhưng sau đó, gã lâm bệnh nặng, suýt chết, gã tìm danh y khắp nơi, dùng hết mọi cách, cho đến khi dùng hết nghìn lượng vàng kia mới tính khỏi hẳn."

Lý Tích cẩn thận đánh giá ánh mắt của Cẩu Lương, thấy cậu vẻ mặt thờ ơ, cũng đắn đo không rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, đành phải nói tiếp: "Mọi người chỉ nghĩ là tin đồn nhảm nhí của ông ta mà thôi, ta vốn dĩ cũng chưa từng để chuyện này trong lòng. Nhưng không ngờ trong lời nói của gã an xin kia lại nhắc đến Chung gia núi Thiên Cơ."

"Chung gia núi Thiên Cơ?"

"Đúng vậy!"

Lý Tích thấy cậu rốt cuộc cũng có hứng thú, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui sướиɠ, nói: "Thanh niên kia trước khi chết từng để lại một thứ, bảo gã ăn mày muốn chôn cùng mình. Nhưng gã ăn mày kia thấy chất lượng miếng ngọc này rõ ràng là thứ đồ tốt, trong lòng liền nảy sinh lòng tham, trở nên ngu muội. Sau khi gã khỏi bệnh, trong lòng sợ hãi nên đã đem ngọc bội kia chôn lại lần nữa. Nhưng sau này gã ăn mày nhìn trúng một thiên kim xinh đẹp nhà giàu, lại nảy ra chủ ý đào miếng ngọc bội kia lên, nhưng không thể ngờ miếng ngọc đó và cả thi thể của thanh niên kia đều biến mất."

"Miếng ngọc bội đó có kí tự ở hai mặt, tuy gã ăn mày không biết chữ nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ, nên đã vẽ lại mang theo bên người."

"Ngày đó ta nghe mới lạ, nên muốn đến đánh giá, nhưng không ngờ, một mặt trên tờ giấy viết Chung Thị núi Thiên Cơ, một mặt khác viết —— song sinh thiên mệnh, chỉ một kẻ sống."

Lý Tích thấy Cẩu Lương nhăn mày lại, không khỏi cúi người hỏi: "Tiên sinh có thể giải thích được ý này chứ?"

Cẩu Lương cười như không cười nhìn hắn một cái, sự sắc bén trong mắt còn khiến người ta không dám đối mặt hơn so với vết sẹo trên mặt cậu.

Lý Tích da đầu căng thẳng, lại không dám hỏi.

Cẩu Lương nói: "Cảm ơn thông tin của tiểu hầu gia, nếu vậy ta sẽ tặng cho ngươi một câu. Ngày đó An vương bị ám sát, bị thương ở con nói dõi, không người nối nghiệp. Như vậy, tiểu hầu gia có thể yên tâm rồi chứ?"

Lý Tích chấn động, nhưng ngay sau đó mặt lộ vẻ vui mừng, thấy Cẩu Lương không muốn ở lâu, liền biết điều chào từ biệt.

Hắn đi rồi, trong nhà lại vô cùng yên tĩnh.

"Chủ nhân, ngài...... đừng nghĩ nhiều."

Chung Thuyên nhỏ giọng khuyên nhủ.

Song sinh thiên mệnh, chỉ một kẻ sống.

Ngay cả Chung Thuyên cũng có thể nghĩ ra ý nghĩa sâu xa trong đó, huống hồ là Cẩu Lương?

Thanh niên kia chắc chắn là một người thiên mệnh, không ai có thể nghĩ rằng một người uy vũ như vậy lại kết thúc theo cách như vậy.

Mà người nọ đã chết thì đã chết, còn muốn để lại loại tiên đoán như thế.

Nói vậy tằng tổ phụ của Chung Việt, tộc trưởng của Chung gia đời trước đã tính toán dựa trên cơ sở này rằng trong cặp song sinh thì một người sinh ra ở núi Thiên Cơ, người còn lại sinh ra ở Chung gia tại kinh thành, vì cướp đoạt cơ duyên ngăn chặn hậu hoạn nên mới có ân oán sau đó. Ông ta đã chết từ lâu, gia chủ hiện tại cũng không có ý định gϊếŧ nguyên chủ, điều này cho thấy đã có người khác ở phía sau xử lý giúp ông ta.

Chỉ cần tìm được đối phương, sự việc có như bọn họ suy đoán hay không thì có thể tra ra manh mối rồi.

Cẩu Lương xoa xoa ngực, cười khổ, "Không ngờ tới, lại là vì ta......"

Chung Thuyên mắt lộ vẻ không đành lòng, vội nói: "Kẻ lòng lang dạ sói thì có liên quan gì đến ngài chứ? Việc này, là tội nghiệt của Chung gia núi Thiên Cơ, không phải lỗi của chủ nhân, xin ngài đừng vì tội lỗi của người khác mà chuốc khổ."

Cẩu Lương lắc lắc đầu, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Chung Thuyên, nếu sự việc đã có kết luận, vậy hãy sớm thực hiện kế hoạch đi."

"Vâng, chủ nhân."

Giao thừa đã đến, không khí của ngày tết sau khi ăn cháo mồng tám tháng chạp càng trở nên náo nhiệt, sau ngày mười năm tháng chạp, triều đình bắt đầu nghỉ phép.

Mắt thấy ngày mai là ngày sum họp của đêm giao thừa, nhưng không ngờ trong cảnh vui mừng này, một vụ án gϊếŧ người đẫm máu tày trời làm kinh hoàng triều đình và dân chúng!

—— Uông thị Vĩnh Ninh, toàn tộc bị gϊếŧ.

Ngoại trừ Uông Hải Nhất nhậm chức ở xa Dương Châu, thì trên dưới toàn tộc không một người sống, không, đừng nói là người, ngay cả một con chó hay một mảnh ngói cũng không còn sót lại.

Đang là mùa đông lạnh giá, đêm hôm đó phủ Vĩnh Ninh tuyết rơi dày đặc, vậy mà có thể thiêu rụi hết sạch mọi thứ trong phủ, nhất định là có người phóng hỏa cố ý gϊếŧ người.

Uông thị Vĩnh Ninh là danh môn vọng tộc, vụ án này không phải là nhỏ!

Huyết thư của Uông Hải Nhất nhanh chóng được giao lên án thư của hoàng đế, hóa ra hắn ta cũng suýt chút nữa bị gϊếŧ chết, may mà được quý nhân cứu giúp mới bảo vệ được tính mạng. Sau khi nghe tin người nhà gặp nạn, hắn ta vội vã chạy về Vĩnh Ninh suốt đêm với thương tích trên người, nhưng chỉ thấy còn lại những cái xác cháy xém khắp nơi trong một gia đình vốn thịnh vượng, vô cùng thê thảm. Từng câu từng chữ của hắn đều như khóc ra máu, cầu xin hoàng đế bế hạ lấy lại công bằng cho gia tộc Uông thị, khiến kẻ gian nợ máu phải trả bằng máu.

Uông gia không giống như bình dân, hoàng đế cũng không thể bỏ mặc, lập tức lệnh Hình Bộ thẩm tra xử lí việc này.

Vốn dĩ đã đau đầu không thôi, nhưng không ngờ tai hoạ còn chưa kết thúc, mới qua ngày mồng ba tháng giêng lại có tin tức Đông Cung bị ám sát!

May mắn là thái tử vẫn an toàn, chỉ có Chung Việt bị thương nặng suýt chết. Hoàng đế không quan tâm đến sự sống hay cái chết của Chung Việt, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nhận được tin tức người Chung gia đã khởi hành từ núi Thiên Cơ và nhanh chóng tiến vào của Đại Lương.

Hoàng đế hoảng sợ, vội vàng hạ lệnh cho thái y đến Đông cung trước, sau đó mới biết Đông cung trong tình trạng nghèo túng, đến mức than lửa cung cấp cũng không đủ.

Hoàng đế rất tức giận —— mặc dù ông ta muốn dạy cho Lý Ngạn một bài học khiến gã biết thân biết phận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc để gã bị người hầu của mình ngược đãi. Đường đường là thái tử tôn kính còn không bằng thái giám trong cung, đây không phải tát vào mặt hoàng đế sao?

Ngay lập tức, với lý do chưa bắt được thích khách và sợ Đông cung náo loạn, ông ta đã cùng đưa vợ chồng thái tử, cháu trai nhỏ và Chung Việt vào cung, trừng phạt những kẻ phân biệt đối xử, ngay cả An vương cũng bị cảnh cáo và khiển trách.

Bên trong núi Thiên Cơ.

Nhìn ngọn lửa sinh mệnh yếu ớt ảm đạm của Chung Việt, Chung tộc trưởng chau mày, cha Chung càng lo lắng nói: "Chỉ mong Siêu Nhi có thể kịp thời đuổi tới...... Việt Nhi lần này phải gánh chịu tai họa lớn, không biết có thể thoát khỏi kiếp sinh tử này hay không?"

Chung tộc trưởng nói: "Việt Nhi là người thiên mệnh, nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Hừ, chỉ là không đoán được hoàng thất Đại Lương lại dám làm nhục huyết mạch Chung gia ta như thế, đợi Việt Nhi công đức viên mãn, ta sẽ cho bọn họ nếm trải kết cục thảm hại!"