Chương 62: Ảnh vệ công vị quất ngọt (20)

Mồng tám tháng giêng, nhóm của Chung Siêu đã đuổi tới kinh thành.

Nhìn thấy Chung Việt suy yếu, Chung Siêu gần như bật khóc, vội vàng dùng bí dược chữa bệnh cho y.

Một vị thúc bá đi cùng có bối phận cao ở Chung gia lập tức giận dữ nói: "Người thiên cơ đến thế gian này là để cứu bá tánh khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Vào ngày xảy ra trận động đất ở Yến Địa, cũng là gia tộc Chung thị của ta nhìn lén thiên cơ mới giải quyết được hiểm hoạ của Đại Lương. Nhưng các ngươi lại báo đáp thế này, đây là muốn trở thành kẻ thù với núi Thiên Cơ của chúng ta sao?!"

Hoàng đế thấy sắc mặt của Chung Việt nhanh chóng phục hồi vẻ hồng hào sau khi uống xong bí dược, thực sự đã cải thiện rất nhiều, lại nghĩ đến mình suýt chút nữa đã bị loại thuốc này gϊếŧ chết, trong lòng càng chắc chắn rằng Chung Việt đã động tay động chân vào những loại thuốc đó.

Nghe vậy, ông ta đè nén nỗi hận trong lòng xuống, vẻ mặt hối lỗi nói: "Khụ khụ, trẫm mấy ngày gần đây nằm trên giường bệnh, không ngờ lại xảy ra chuyện phản nghịch như vậy. Chung Việt vì bảo vệ thái tử mới bị thương nặng thế này, quả là có ơn huệ rất lớn với Đại Lương, trong lòng trẫm vô cùng biết ơn, chỉ mong cậu ấy có thể sớm ngày bình phục. Nếu có yêu cầu gì cứ việc báo cho thái tử, trẫm sẽ làm hết sức mình...... Khụ khụ khụ."

Vị thúc bá kia còn muốn nói nữa, Chung Việt đã lên tiếng nói: "Vậy, Chung Việt xin cảm tạ lòng tốt của bệ hạ."

Dứt lời, y lấy cớ phải thương lượng chuyện bí mật trong tộc, liền khách khi mời hoàng đế và Lý Ngạn ra ngoài điện.

Hoàng đế: "Xem ra, vị thiên cơ này không hề có chút dè dặt gì đối với ngươi."

Sắc mặt Lý Ngạn thay đổi, nhưng vẫn cung kính nói: "Phụ hoàng nói quá lời rồi, thiên cơ Chung Thị chỉ có thể là bạn chứ không thể là kẻ thù, nhi thần chỉ muốn san sẻ lo lắng giúp phụ hoàng, không hề có ý định gì khác."

Hoàng đế cười lạnh, không cần phải nhiều lời nữa.

Mà trong phòng, Chung Việt ngắt lời Chung Siêu người đang gặng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngưng giọng nói: "Đợi vết thương của đệ khỏi hẳn, huynh trưởng và mấy vị thúc bá hãy trở về núi đi, chuyện ở đây Trọng Huy đã có quyết định."

Chung Siêu ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng dâng lên một niềm vui sướиɠ, hỏi: "Vậy là đệ đã tìm được cách phá giải kiếp sinh tử rồi sao?"

Chung Việt nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lẩm bẩm nói nhỏ: "Tình kiếp khó vượt qua, kẻ cắt đứt tơ tình cần phải đoạn tình tuyệt nghĩa, thậm chí còn làm tổn thương đến tính mạng của họ. Đợi đệ đưa hắn lên ngôi vị đế vương, ngồi trên tình yêu của đế vương, khi tình yêu của hắn đang nồng nhiệt nhất, rồi tự tay chặt đứt nó...... kiếp nạn này có thể qua rồi."

Y đã nhìn thấu tình yêu, đoạn thời gian ở Đông Cung thất vọng này, y đã thấy hết thói đời nóng lạnh thất thường, cũng hiểu được sự trống rỗng của tình yêu.

Y đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ có quyền lực trong tay là không thể thay thế được.

Y không còn do dự nữa.

Có thể phá vỡ tình kiếp, chiến thắng thiên mệnh, trở thành tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Chung gia, đây mới là cuộc sống của Chung Việt y.

Cẩu Lương nhìn đến đậy, chậm rãi nhếch khóe miệng.

Tốt lắm, Chung Việt ngươi chưa bao giờ làm ta phải thất vọng.

Còn chưa xem xong, Chung Thuyên đã mở cửa đi vào. Cẩu Lương đang từ từ tập đi, dừng lại, nhìn hắn cười rồi giơ tay lên.

Chung Thuyên rũ lông mày ôn nhu xuống, sải bước đi tới bế cậu lên, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân có mệt không?"

Hắn lau mồ hôi trên trán Cầu Lương, bế cậu trở lại giường, Cẩu Lương lắc đầu, lười biếng dựa vào hắn, đột nhiên nói: "Chung Thuyên, chuẩn bị một chút, chúng ta...... đã đến lúc nên trở về kinh thành rồi."

Động tác rót nước của Chung Thuyên run rẩy, khiến nước bị đổ ra ngoài, một lúc sau mới gật đầu nói: "Thuộc hạ sẽ thu xếp việc này, đợi qua ngày mười lăm chúng ta mới lên đường, được không?"

Cẩu Lương coi như không thấy sự thất thố của hắn, đồng ý với yêu cầu của hắn, lại bảo Chung Thuyên dẫn cậu đi tắm rửa.

Sau khi bơi trong bồn tắm suối nước nóng một lát, hai chân của Cẩu Lương không còn sức lực, Chung Thuyên đỡ lấy eo cậu để cậu thoải mái nổi trên mặt nước.

Ngâm một lát, Chung Thuyên ôm cậu đứng dậy, Cẩu Lương vòng tay ôm lấy cổ của hắn, đột nhiên nói: "Vừa rồi ngươi tức giận sao?"

Chung Thuyên bước chân đột ngột dừng lại, trầm giọng nói: "Thuộc hạ không dám."

"Ngươi không dám?" Cẩu Lương ngẩng đầu, ngón tay lướt qua lông mày dính nước suối của hắn, nâng cằm hắn lên, "Đây chính là rất tức giận."

"Thuộc hạ......"

"Suỵt."

Cẩu Lương đặt một ngón tay lên môi hắn, ra hiệu cho hắn không cần nói gì cả, cười nói: "Để ta đoán xem...... Ngươi đang sợ hãi phải không? Ngươi sợ rằng tình cảm của ta dành cho Lý Ngạn chưa hết, sợ ta...... Tìm hắn giải độc?"

Chung Thuyên mím môi không trả lời, nhưng bàn tay đang ôm cậu lại đột nhiên tăng lực.

Cẩu Lương cười ha ha, mắng hắn là đồ ngốc, lại sai hắn ôm mình lên bờ.

Chung Thuyên có vẻ hơi lơ đãng, khi lau người cho cậu, lòng bàn tay vẫn luôn lưu luyến trên ngực cậu. Cẩu Lương không nhịn được nữa, siết chặt tay hắn, trừng mắt nhìn hắn: "Ai dạy ngươi làm càn như vậy."

Chung Thuyên cúi đầu nhìn cậu, không những không bỏ, ngược lại ôm chặt cậu vào ngực mình, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân còn nhớ đến hắn ta sao?"

"Hắn ta?" Cẩu Lương trêu chọc hắn, "Ngươi đang ám chỉ ai vậy?"

Trong mắt Chung Thuyên hiện lên một tia sắc bén, ngón tay Cẩu Lương lướt qua đôi môi đang mím chặt của hắn, ngửa đầu hỏi hắn: "Nếu ta nói phải, ngươi muốn như thế nào?"

Cậu ngồi nghiêng ở trên đùi Chung Thuyên, trên người không một mảnh vải che thân, vòng eo có thể một tay ôm hết bị hắn ôm chắc, mềm mại rúc vào trong ngực hắn...... Cứ như thể con người tuyệt sắc này thuộc về hắn.

Chung Thuyên cúi đầu, dán ở trên môi cậu, kiên định nói: "Ta sẽ gϊếŧ hắn."

Cẩu Lương bật cười, cười đến nỗi không thể nhịn được, dứt khoát ôm cổ hắn vùi vào cổ hắn mà cười vui vẻ.

Chung Thuyên không biết tại sao cậu lại bật cười, nhất thời ngẩn ra, cúi đầu nhìn cậu một lúc lâu, đưa tay lấy áo choàng trên bình phong xuống mặc vào cho cậu khỏi bị lạnh.

Cẩu Lương hỏi hắn: "Ngươi có biết, vừa rồi ngươi đang nói cái gì không?"

Khi nói chuyện, trong giọng nói tróng ánh mắt của cậu tất cả đều là ý cười.

Chung Thuyên sao lại không biết?

Cẩu Lương lại hỏi hắn: "Ngươi lấy thân phận gì để nói những lời này với ta?"

Chung Thuyên cúi đầu nhìn cậu, câu trả lời đã ở trên môi nhưng hắn không thể nói ra.

Cẩu Lương không làm hắn khó xử, quan tâm chuyển câu hỏi: "Ngươi muốn ta như thế nào? Hay là, ngươi đối với tôi như thế nào?"

Chung Thuyên mở miệng, vẫn là không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mặt mày Cẩu Lương sắc bén, bám chặt cổ hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ coi ta là chủ nhân của ngươi, có biết hành động vừa rồi của ngươi cũng đủ để chết ngàn lần trăm lần không?"

"Chủ nhân...... Thuyên không phải......"

"Không phải là như thế nào?"

"Ta......" Yết hầu bị siết chặt của Chung Thuyên lên xuống nhanh chóng, sau cùng, hắn vẫn thổ lộ những suy nghĩ không nói thành lời nhất trong lòng: "Chung Thuyên coi ngài là chủ nhân, cũng...... là thê tử của ta."

Cẩu Lương bỗng dưng thu tay lại, sắc mặt ỏ lên một cách đáng ngờ, ra vẻ không nghe thấy, nói: "Nô tài lớn mật, còn không mau hầu hạ ta thay quần áo."

Lòng bàn tay của Chung Thuyên áp lên khuôn mặt ửng hồng của cậu, tất cả sự phô trương thanh thế vừa rồi của cậu đều tan biến, trong đôi mắt lấp lánh có chút bối rối, còn có trạng thái vui mừng không thể xóa nhòa. Tơ tình đọng lại trong mắt Chung Thuyên, cũng làm cho ánh mắt của hắn nhiễm ý cười, cẩn thận ôm khuôn mặt của Cẩu Lương, Chung Thuyên dịu dàng nói: "Đời này, Chung Thuyên chỉ muốn duy nhất một mình chủ nhân, tất cả lòng trung thành và tình yêu đều gửi gắm vào ngài, sẽ không bao giờ nhìn thêm ai khác nữa."

Mặt Cẩu Lương càng nóng, trong mắt có chút ngấn lệ, nhưng vẫn cố chấp nói: "Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, cuối cùng không phải là công dã tràng sao? Nghĩ lại trước đây...... Làm sao ta biết được ngươi sẽ không thay đổi chứ."

Chung Thuyên hôn bờ môi của cậu, nói: "Hắn ta thì tính là nam nhân gì chứ? Chủ nhân, Chung Thuyên đã hứa với ngài cả đời, cho dù ta chết, cũng quyết không phụ ngài."

Cẩu Lương hai mắt rưng rưng, nói hắn nói rất hay, lại duỗi tay đem ôm chặt lấy hắn.

Chung Thuyên nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cậu rồi hôn lên.

Mùi quất ngọt nồng nàn tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng, Cẩu Lương nghiêng đầu để nụ hôn bên tai đặt lên môi mình. Ánh mắt chạm nhau, dường như có ngàn lời muốn nói, lại như chưa kịp suy nghĩ gì, Chung Thuyên đã nâng

mặt cậu lên hôn thật sâu, lấy tư thế không cho phép từ chối.

Cẩu Lương nhắm mắt lại, vội vàng nuốt vào hồn lực khó kiếm được, nhưng nhất thời không nếm ra được mùi vị gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, nhịp tim nhanh cùng hòa quyện với Chung Thuyên, cậu đắm chìm trong nụ hôn này, tất cả đồ ăn ngon yêu thích nhất đều bị cậu vứt ra sau đầu.

Chung Thuyên không nhịn được đè cậu lên giường ngọc, tóc đen xõa tung, làn da trắng nõn nà còn hơn ngọc khiến hắn lưu luyến không thôi.

Chung Thuyên có chút không nhẫn nại được, nhưng vẫn kìm chế mà không tiến hành bước tiếp theo.

"Chủ nhân, hôm nay không phải là ngày mười lăm......"

Hắn nói.

Cẩu Lương tỉnh táo lại từ trong du͙© vọиɠ, nghe vậy sắc mặt như nhỏ máu, dường như tức giận từ tận đáy lòng, giơ tay định tát hắn. Cuối cùng cố nén được, Cẩu Lương đẩy hắn ra nói: "Cút!"

"Chủ nhân, ngài làm sao vậy?" Chung Thuyên sợ hãi.

Cẩu Lương che lại mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, "Ngươi, ngươi dám ghét bỏ ta!"

Chung Thuyên vội kéo cậu lại vào lòng, "Chủ nhân sao lại nói như vậy, Chung Thuyên chưa từng nghĩ như vậy!"

"Vậy vừa rồi ngươi ——"

Chung Thuyên vội kéo tay cậu xuống, "Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này, chỉ là Giang lão đã từng dặn dò, độc phát mỗi tháng khiến ngài chịu tổn thương rất lớn, từ trước đến nay muốn ta phải kìm chế, đừng để ngài mệt nhọc."

Cẩu Lương thầm mắng lão già cứng nhắc, trên mặt xấu hổ nói: "Ồ...... Ta đã biết, ôm ta ra ngoài."

Chung Thuyên lại không nghe, hắn nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên mặt của Cẩu Lương, từ đầu đến cuối, lưu luyến không rời.

"Chủ nhân, trong lòng ta, ngài là người tốt nhất thế gian, không liên quan đến dung mạo, không liên quan đến phong nguyệt."

"Câm miệng, ngươi học được mấy lời hồ đồ này ở đâu vậy."

"Chủ nhân thích nghe, Thuyên sẽ chăm chỉ học để nói với ngài......"

"Bảo ngươi câm miệng mà."

Cẩu Lương cắn bờ môi của hắn, đôi mắt ẩm ướt lại nhiễm ý cười, Chung Thuyên không nhịn được mà đè cậu ở dưới thân.