Chương 63: Ảnh vệ công vị quất ngọt (21)

Khi con thuyền mang thương hiệu Lâm gia đang trên đường tiến lên phía Bắc, Uông Hải Nhất đã an táng xong cho người thân trong tộc, sau khi trông coi bảy ngày đầu, đã ngày đêm phi ngựa không nghỉ chạy đến kinh thành.

"Vi thần khấu kiến bệ hạ!"

Uông Hải Nhất không nói lời nào đã bật khóc, quỳ xuống dập đầu thật mạnh.

Hoàng đế nhìn hắn nằm trên mặt đất không chịu ngẩng đầu, vì vậy trước tiên than một tiếng: "Ái khanh không cần đa lễ, lần này Uông thị Vĩnh Ninh gặp phải biến cố lớn, đó là tổn thất rất lớn đối với Đại Lương ta. Trẫm nhất định sẽ chủ trì công đạo giúp khanh, xử tử hung thủ, mong ái khanh nén bi thương vượt qua mất mát này."

Uông Hải Nhất kìm nén tiếng khóc thút thít, lại dập đầu: "Vi thần thay mặt tổ tiên tiên phụ cảm ơn ân huệ to lớn của bệ hạ!"

Hoàng đế lại trấn an hắn một câu, ngược lại nhìn về phía Hình Bộ thượng thư đang đứng hầu ở một bên, người sau hiểu ý chắp tay hướng về phía Uông Hải Nhất nói: "Uông đại nhân, lão phu điều tra được trước đây Uông gia từng xảy ra mâu thuẫn với Lâm thị ở Dương Châu, liệu có phải đã kết thù với bọn họ hay không?"

Uông Hải Nhất vừa gạt nước mắt vừa lắc đầu: "Không phải Lâm gia, là vì một vị khách quý ở nhờ Lâm phủ."

"Mấy tháng trước, ta cùng với xá muội gặp bọn cướp biển khi đi ngang qua Đông Lai, suýt chút nữa mất mạng, được vị tiên sinh kia ra tay cứu giúp, xá muội vì vậy đem lòng yêu người đó. Nhưng mà...... mối hôn sự này chưa thành, xá muội vì chuyện này mà bị tổn thương, gia phụ gia mẫu rất bất bình, cho nên muốn tìm hắn yêu cầu một lời giải thích. Ngày hôm đó, sau khi ta rời chuyến công tác mới đi tìm hắn là vì gia phụ gửi thư thúc giục, nhưng không ngờ trên đường đi gặp mặt lại bị chặn gϊếŧ...... Nếu không có hộ vệ của vị tiên sinh kia hộ tống, chỉ sợ Uông gia ta ngay cả một người cuối cùng minh oan cũng không còn."

Uông Hải Nhất khóc hết sức chân thành, khiến người ta thấy chua xót.

Hình Bộ thượng thư giọng cảm khái, lại hỏi: "Không biết vị tiên sinh kia họ tên là gì, người ở đâu?"

Uông Hải Nhất: "Tên không rõ, chỉ biết hắn họ Chung, hắn đã từng ở trong Lâm phủ để dưỡng thương, nhưng ta nghe nói hắn có ý định đến kinh thành làm việc. Nếu như đã khởi hành, chắc là đang trên đường đến kinh thành vào lúc này."

Họ Chung?

Hoàng đế cau mày, đang định hỏi cụ thể, lại thấy một thái giám đến bẩm báo, nói rằng Chung Việt đến tạ ơn.

Người Chung gia chân trước mới vừa bước ra khỏi kinh thành, hoàng đế cũng không tiện hất thể diện của y, liền để cho Hình Bộ thượng thư mang theo Uông Hải Nhất đi tìm hiểu vụ án, truyền triệu Chung Việt vào điện.

"Thảo dân bái kiến bệ hạ."

Chung Việt chắp tay khom lưng, nhưng không hề quỳ lễ —— người thiên cơ ngoại trừ trời đất cha mẹ thầy, không quỳ bất luận kẻ nào.

Hoàng đế hỏi y: "Nghe nói lần này tiên sinh đặc biệt đến tạ ơn? Thật sự không cần khách sáo như thế, ngươi bị thương thế này là vì cứu Thái Tử, Đại Lương ta đương nhiên phải hậu tạ mới đúng, thứ thuốc nhỏ nhặt này không đáng nhắc đến."

Chung Việt cười nói: "Bệ hạ hiểu lầm rồi, lần này thảo dân đến đây là muốn làm một cuộc giao dịch với bệ hạ ngài."

"Ồ?"

"Bệ hạ bệnh lâu chưa khỏi, ở đây thảo dân có biện pháp trị liệu giúp bệ hạ, không biết ngài cảm thấy hứng thú hay không?"

Nghe đến đó, sắc mặt hoàng đế hơi đổi, châm chọc nói: "Trẫm có ngày hôm nay, đều nhờ công lao to lớn của tiên sinh, lúc này lại muốn lấy cái gì đến trao đổi với trẫm? Hay lại là những bí dược của tiên sinh đó sao?"

"Đương nhiên không phải." Chung Việt dường như không nhìn ra sự lạnh nhạt của ông ta, "Thân thể bệ hạ bệnh nặng kéo dài nhiều ngày, không thể chịu nổi dược tính của bí dược Chung gia, vẫn nên ăn ít thì tốt hơn. Còn nữa, cho dù là thuốc tiên cũng chỉ chữa bệnh không trị mệnh. Bệ hạ đang lúc sung mãn, chẳng lẽ cam tâm cứ thế chết đi sao? Không muốn hưởng tuổi thọ như người bình thường sao?"

Hoàng đế cúi người nói: "Tiên sinh nói vậy là có ý gì?"

Chung Việt thấy ông ta quả nhiên cắn câu, mở miệng nói: "Không biết bệ hạ có từng nghe nói, người thiên mệnh Chung gia......"

"Chủ nhân, ngài cười gì vậy?"

Thấy Cẩu Lương đang dựa vào ngực mình bỗng nhiên cười rộ lên, Chung Thuyên hỏi.

Cẩu Lương vẫn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu nói: "Không có gì, ta vừa nghĩ đến một chú hề nhảy nhót mà thôi."

Cậu đã thu hồi lại "tầm mắt" của mình từ trên người Chung Việt, người đã giao dịch với hoàng đế để giúp y vượt qua kiếp sinh tử với điều kiện hỏi trời mượn tuổi thọ. Lý Ngạn đã nắm lấy cơ hội để bắt đầu trở lại, xem ra kinh thành sẽ càng náo nhiệt hơn.

Đúng như dự đoán của Cẩu Lương, rất nhanh thái tử điện hạ đã khỏi bệnh trở về triều, dùng thân phận trữ quân, lấy lại nhuệ khí, nhất thời vinh quang vô hạn.

Đông Cung.

Khác với vẻ nghèo túng trước đây, Đông Cung bây giờ như được thay mới hoàn toàn.

Lý Ngạn rót một ly rượu nguyên chất giúp Chung Việt, nói: "Nay ta thoát khỏi nguy hiểm, tất cả là nhờ Trọng Huy hết lòng giúp đỡ! Ta không biết nên cảm tạ như nào mới phải, tạm lấy rượu nhạt, mong Trọng Huy chớ có ghét bỏ, cùng ta uống ly này."

Chung Việt uống cạn một ly, sau đó cười nói: "Giúp ngài, không phải cũng là đang giúp chính ta sao? Ngạn lang như vậy, trái lại đang xa cách với ta rồi."

Lý Ngạn nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng vô hạn, gã ôm Chung Việt vào lòng, cảm động nói: "Trọng Huy, nếu không có ngươi, ta thật sự không biết phải làm sao nữa."

"Đang yên lành nói chuyện này để làm gì, ta đã nhận định ngài, tất nhiên cùng chung hoạn nạn với ngài rồi." Chung Việt nhắm mắt lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Ngạn lang, ta chỉ mong ngài tiền đồ vô hạn, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào, nhận sự trừng phạt của ai. Ngài vốn dĩ nên là vua của thiên hạ, ta chắc chắn sẽ giúp ngài có được những thứ vốn nên thuộc về ngài."

Lý Ngạn bị kích động không sao nói rõ được, ngàn vạn lời nói biến thành một nụ hôn trìu mến, Chung Việt siết chặt ngón tay để chống lại xúc động muốn nôn mửa, hôn lại một cách chân thành trìu mến, cùng gã lăn lộn một chỗ.

Hầu phủ.

Lý Tích vừa đút thuốc cho tổ mẫu tuổi già bệnh nặng, vừa kể chi tiết tình hình hiện tại trong kinh.

Chút ánh sáng trong đôi mắt vẩn đυ.c của bà lão đã tiêu tan, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nhưng Lý Tích lại không hề nhận ra, sau khi đút thuốc xong liền lau miệng giúp bà, tự nhủ: "Tổ mẫu yên tâm, thái tử và An vương kia kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu, cậu ta sẽ trở lại. Đợi Chung Cố hồi kinh, bầu trời của kinh thành này sẽ không còn u ám như bây giờ nữa..."

Nửa tháng sau, một bức tấu tạ ơn từ tay Khâm Thiên Giám Lưu Bất Ngữ đến tay hoàng đế.

"Thảo dân Chung Cố, ba lạy cảm tạ long ân của hoàng đế bệ hạ...... Đây, đây là?"

Hoàng đế mới đầu đã giật mình không thôi.

Lão Lưu Bất Ngữ lệ tràn đẫm mắt, chứng minh dòng họ quốc sư Chung thị vẫn còn một người tế tự tổ tiên, mà Cẩu Lương người trở về kinh để tế bái văn tự khắc trên bài vị của tổ tiên, cảm động và nhớ nhung long ân của bệ hạ lúc này mới xuất hiện. Bây giờ cậu ấy đang ở ngoài cung chờ chiếu chỉ, đợi bệ hạ triệu kiến để đích thân cảm tạ bệ hạ.

Hoàng đế nghe vậy, cho dù có loại suy nghĩ gì, trên mặt chỉ có kinh ngạc vui mừng, liên tục hạ lệnh cho người triệu kiến Cẩu Lương.

Rốt cuộc thì tình hình trong kinh phải thay đổi rồi.

*

"Ngươi nói cái gì? Là ai đã trở lại?!"

Lý Ngạn kinh hãi hô lớn.

Sắc mặt Chung Việt cũng khó coi, "Tuyệt đối không có khả năng này...... Ngươi có thể thấy rõ chính là hắn không?"

Người báo tin lắc lắc đầu, nói: "Thuộc hạ chưa từng tận mắt nhìn thấy, người này ngồi trên xe lăn, mặt đeo đồ bạc, ngoại trừ mọi người trong nội điện không ai biết hắn trông thế nào. Chỉ biết sau khi gặp xong, bệ hạ đã ban trọng thưởng, nghiễm nhiên đã công nhận hắn là huyết mạch quốc sư Chung Thị. Theo lời đồn đại, bệ hạ còn đặc biệt mời hắn vào Thái Thường Tự, nhưng hắn nói rằng vì học nghệ không tinh thông không muốn bôi nhọ tổ tiên mà uyển chuyển từ chối rồi."

Lý Ngạn xua xua tay, để báo tin người rời đi.

"Chung Cố hắn......"

"Ngạn lang, ngài còn nghĩ đến hắn làm gì? Ngài sẽ không quên những gì ngài và ta đã làm với hắn ngày đó chứ? Cho dù có trở lại, hắn cũng là một lệ quỷ địa ngục, nhất định không phải tới để giúp điện hạ đâu! Ngược lại, chỉ sợ hắn là đến trả thù..." Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lý Ngạn, trong lòng Chung Việt cười lạnh nói: "Ngạn lang tốt hơn hết là đừng có ôm ảo tưởng viển vông với hắn nữa."

Lý Ngạn vội nói: "Trọng Huy đã hiểu lầm ta rồi, ngày đó ngươi đều đã thấy ta đối xử với Chung Cố như thế nào vì ngươi mà. Trước đây ta chưa từng vì hắn mà làm tổn thương trái tim ngươi, bây giờ lại càng không!"

Sắc mặt Chung Việt dịu đi một chút, dỗi nói: "Ngài nhớ kỹ mới tốt."

Lý Ngạn cười một chút, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm, gã trầm ngâm nói: "Chỉ sợ hắn đã có chuẩn bị mà đến."

"Thế thì đã sao? Chỉ là một tên tàn phế bị huỷ dung mạo, kinh thành này dễ dàng đến như vậy sao? Ta ngược lại muốn xem xem, hắn có thể giở trò gì đây!"

Trong mắt Chung Việt tất cả đều hóa thành thực chất chán ghét và sát khí.