Chương 65: Ảnh vệ công vị quất ngọt (23)

Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt.

Hành động vả mặt lần này của Cẩu Lương là việc làm hết sức xúc phạm, thô bạo đến mức khiến tất cả mọi người bất ngờ.

Không ai nghĩ cậu sẽ không có phong độ như vậy, cũng không ai đoán được cậu dám tùy ý làm bậy như thế trong hoàng cung.

Chung Việt ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, nhưng trong lòng bàn tay lại có hai chiếc răng, cả khuôn mặt y đều vặn vẹo, "Chung Cố!!!"

Thế nhưng, Chung Thuyên sớm đã đẩy chủ nhân của hắn đi lên phía trước rồi.

Lý Ngạn bị bơ thẹn quá hoá giận, giữ chặt Chung Việt đang muốn xô xát với Cẩu Lương, lạnh lùng nói: "Ngươi dám ở trong hoàng cung tùy ý hành hung đả thương người! Người đâu, bắt lấy hai người bọn họ cho bổn vương!"

Ngự lâm quân lớn tiếng đáp lại, đang định ra tay, nhưng lại nghe An vương cười to nói: "Chẳng qua chỉ là một trò đùa nho nhỏ mà thôi, hà tất thái tử điện hạ phải tức giận như thế?"

"Bổn vương vừa rồi có thể thấy rõ ràng, người ta đang đi bình thường trên đường, bỗng thấy con chó vô cớ lao tới cắn bọn họ, nên mới đạp một phát dạy dỗ nó một chút, theo bổn vương thấy, đó chẳng qua là chuyện thường tình của con người mà thôi. Thái tử điện hạ là trữ quân nước Đại Lương ta sao có thể không phân thị phi, chỉ dựa vào cảm tính cá nhân làm việc như thế? Hơn nữa, Chung Cố chính là huyết mạch của quốc sư đời trước, sau những công lao của Đại Lương ta, hôm nay còn là khách quý phụ hoàng tự mình mời đến. Thái tử điện hạ mở miệng ra lệnh với Ngự lâm quân thật là uy phong, nhưng ta e rằng, cũng là bất kính với phụ hoàng thôi?"

Lý Ngạn nhìn hắn một cách âm trầm, giận dữ hét lên với Ngự lâm quân đang do dự bất động: "Thất thần cái gì, còn chưa ra tay sao?!"

An Vương: "Ta xem ai dám!"

Huynh đệ hai người đang giằng co không buông, liền thấy thái giám tổng quản bên người của hoàng đế vội vàng bước xuống bậc thang, đi lên chào đón Cẩu Lương.

"Tiểu Chung tiên sinh, bệ hạ ở trong cung đợi ngài đã lâu, mời ngài đi theo nô gia."

"Đa tạ Vương công công."

"Tiên sinh khách sáo rồi, hôm nay bệ hạ vẫn luôn nhắc tới ngài mãi đó."

Thái giám tổng quản cười khanh khách mời người vào cung, kể từ đó, Ngự lâm quân còn ai dám động?

Sắc mặt Lý Ngạn xanh mét, An Vương cười càng thêm đắc ý, xua xua tay nói với Ngự lâm quân: "Còn không lui xuống? Hay là bây giờ Trương thống lĩnh chỉ nghe mệnh lệnh của thái tử điện hạ, ngay cả ý chỉ của phụ hoàng cũng dám làm trái sao?"

Thống lĩnh Ngự lâm quân hoảng sợ quỳ xuống thỉnh tội, ngay sau đó mang theo binh tướng tức tốc rời đi.

An Vương liếc nhìn Lý Ngạn, khinh miệt giễu cợt, ngẩng cao đầu bước đi.

Lý Ngạn nhịn một hồi, cuối cùng nhìn về phía Chung Việt, "Ta đưa ngươi trở về trước."

Hắn tự cho là sự không kiên nhẫn và giận chó đánh mèo trong mắt được che giấu chặt chẽ, nhưng lại bị Chung Việt vừa hay nhìn thấu, Chung Việt nghiến chặt răng xoay người rời đi.

Cẩu Lương chạm ngón tay vào mu bàn tay của Chung Thuyên, cười nhẹ nói: "Làm tốt lắm."

Chung Thuyên thấy cậu thoải mái, trong mắt cũng nhiễm ý cười, "May mắn không làm nhục lệnh ngài."

Đợi vào chính điện của Chính Dương Cung, hoàng đế đang đánh cờ cùng Lưu Bất Ngữ, thấy cậu tiến vào, giống như trưởng bối từ ái mỉm cười nói: "Mới vừa rồi trẫm cùng Lưu ái khanh đang nói đến chuyện cũ năm đó, mỗi khi đến ngày sinh thần của trẫm, quốc sư sẽ chủ trì buổi lễ cầu phúc cho trẫm. Nhưng bây giờ đã rất nhiều năm không diễn ra..."

Ông ta cõi lòng đầy cảm khái.

Cẩu Lương hai chân không tiện, sau khi khom người hành lễ chúc mừng sinh thần, mới nói: "Chỉ trách Chung Cố tài sơ học thiển, không thể kế thừa năng lực của tổ phụ, không thể cầu phúc cho chân long thiên tử."

Hoàng đế xua tay nói: "Haiz, cũng do sai lầm của trẫm, nếu năm đó trẫm không bị nghịch tặc Cao gia che giấu, thì sao có thể..."

"Bệ hạ không cần tự trách mình, người đã bảo vệ công bằng giúp Chung gia, trả lại sự trong sạch cho toàn thể Chung gia ta, trong lòng Chung Cố không có gì khác ngoài lòng cảm kích. Ngay cả tổ phụ trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ cảm kích trước hoàng ân vĩ đại."

"Ha ha, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, vừa rồi trẫm nghe nói ngươi cùng thái tử có mâu thuẫn? Có hiểu lầm gì trong đó sao?"

Hoàng đế trở lại chuyện chính.

Cẩu Lương cười nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thực ra ta không có mâu thuẫn gì với thái tử điện hạ, chỉ là thiếu niên bên cạnh ngài ấy thật đáng ghét. Mở mồm liền nói ta chân tàn mặt huỷ, Chung Cố cho rằng mình lớn hơn y vài tuổi, nên đã dạy y đạo lý làm người mà thôi. Không ngờ, bởi vậy mà khiến thái tử điện hạ tức giận, thật là lỗi của thảo dân."

Hai mắt hoàng đế hơi nhíu lại, "Ngươi cũng biết thiếu niên kia là ai sao?"

"Y là ai không quan trọng, nhưng giáo dưỡng của y thật sự đáng lo ngại, cho dù y là khách quý mà bệ hạ mời đến, Chung Cố cũng sẽ không tha thứ dẫu cho cha mẹ y là ai đi nữa. Rốt cuộc, ta không phải cha cũng chẳng phải mẹ của y, không phải sao?"

"Ha ha ha, lời này có lý."

Hoàng đế ăn không ít mệt từ Chung Việt, thậm chí suýt chút nữa mất mạng, tuy rằng đã đạt được giao dịch với y nhưng cũng vui khi thấy y gặp xui xẻo.

"Bệ hạ, đến lượt người."

Lưu Bất Ngữ cẩn thận nhắc nhở.

Hai người lại bắt đầu chơi cờ, Cẩu Lương đứng bên cạnh quan sát, cho đến khi thời gian đến, lúc này mới cùng nhau đến tiền triều tham gia yến tiệc.

"Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Chính những tiếng phục tùng như này mới khiến hoàng đế không chịu nhận mình già, lại càng không muốn chết mà giao lại mọi thứ trước mắt cho người khác, kể cả con ruột của mình.

Hoàng đế theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí của Chung Việt, nhưng lại thấy hôm nay y cũng mang mặt nạ tương tự với Cẩu Lương, không khỏi nhíu mày, lúc này mới lên tiếng nói: "Các khanh bình thân."

"Tạ bệ hạ!"

Tiệc mừng thọ dần dần trở lên náo nhiệt trong tiếng nhạc.

Khi bữa tiệc trong cung điện cuối cùng cũng tàn, Cẩu Lương quay trở về phủ, nhưng lại có một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài cổng Chung phủ. "Chung Cố —— Trường Khanh, ngươi đợi đã!"

Lý Ngạn thấy cậu làm bộ không nghe thấy, không khỏi bước ra bên ngoài xe ngựa la lớn.

Cẩu Lương giơ tay ra hiệu cho Chung Thuyên dừng lại, quay lại nhìn về phía Lý Ngạn, không đợi người sau vui sướиɠ trong lòng, cậu liền lạnh lùng nói: "Trường Khanh? Đây không phải cái tên mà Thái Tử điện hạ có thể gọi, làm ô uế tên tự tổ phụ đã để lại cho ta!"

"Trường Khanh, ngươi ——"

"Thái Tử điện hạ nghe không hiểu tiếng người sao? Hay là, ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị bị tát ư?"

"Ngươi!"

"Điện hạ cho rằng ta không dám sao?"

Cẩu Lương cười như không cười nhìn hắn, "Thái Tử điện hạ đã quên ta là dạng người gì à. Như ngày đó điện hạ đã nói, Chung Cố ta không thuần khiết tốt đẹp, tính toán khôn ngoan bằng Chung Việt, tâm địa tàn nhẫn. Hôm nay ta đánh người thiên cơ, phụ hoàng ngươi ngay cả một câu nặng lời cũng không có, sau này, ta đánh ngươi, ta nghĩ bệ hạ sẽ nể tình tổ phụ mà không làm gì ta. Huống hồ...... Thái Tử điện hạ hẳn là rõ ràng thủ đoạn của ta nhất, ta muốn một người canh ba chết, cho dù hắn là thái tử một nước, cũng tuyệt đối không để hắn sống quá giờ Tý."

Lý Ngạn có chút thả lỏng khi nghe cậu nói về những lời lẽ coi thường cậu ngày hôm đó.

Rốt cuộc, điều này chỉ chứng tỏ rằng Cẩu Lương không thể buông bỏ hắn, vẫn còn yêu hắn say đắm.

Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt

Thủ đoạn của nguyên chủ hắn hiểu rõ, thủ đoạn của Cẩu Lương càng không phải là thứ mà hắn có thể xem thường.

"Thái Tử điện hạ tốt hơn là mau chóng rời đi, nếu không, ta không dám đảm bảo thi thể đưa tới Đông Cung tối nay sẽ không có xác của ngài."

"Chung Cố, ngươi hà tất phải như vậy ——"

"Chung Thuyên, sai người hộ tống thái tử điện hạ hồi cung."

"Rõ, thưa chủ nhân."

"Chung Cố ——"

Lý Ngạn còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng có người lặng im không một tiếng động ở phía sau nắm lấy cổ hắn.

Những ngón tay lạnh lẽo đó cùng với nỗi sợ hãi bị bóp cổ lập tức khiến Lý Ngạn toát mồ hôi lạnh sau lưng, hắn chỉ nghe thấy một giọng nói u ám: "Thái tử điện hạ, mời."

Hắn nuốt nước bọt, còn muốn nhìn Cẩu Lương thêm lần nữa, đã bị người khác vặn cổ ép lên xe ngựa. Thị vệ bên cạnh hắn, ngoại trừ một tên thái giám tuỳ thân đã xụi lơ trên mặt đất, còn lại toàn bộ đều đã chết, ngay cả những ám vệ ẩn nấp trong bóng tối cũng không may mắn thoát khỏi! Mà thi thể của bọn họ đã bị nhét trong xe ngựa xa hoa rộng lớn của thái tử, từng cái xác xếp chồng lên nhau.

Khi trở lại Đông cung rực rỡ ánh đèn, bước chân của hắn vẫn còn hoảng loạn, bước thấp bước cao.

Chung Việt nghe hắn đẩy cửa tiến vào, cười lạnh nói: "Thái tử điện hạ nhanh như vậy đã gặp xong tình lang cũ rồi ư?"

Y quay đầu lại, ngay sau đó nhìn thấy Lý Ngạn chật vật đầu đầy mồ hôi lạnh, hơi chau mày, tiếp đó lạnh lùng nói: "Xem ra tình lang cũ của ngài không tiếp nhận tình cảm của ngài nhỉ."

Vết thương trên mặt và hàm răng bị thiếu khiến giọng nói của y không còn nét trong trẻo dễ nghe như trước nữa, nó trở nên thật kỳ lạ.

Lý Ngạn giận chó đánh mèo nhìn y một cái, ngay sau đó đẩy thái giám bên cạnh đang run rẩy ra, tự mình đổ mấy chén nước ấm, sau khi uống xong mới coi như bình tĩnh lại.

*

"Chủ nhân, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi."

Cẩu Lương nghe vậy buông tay, một tay day day giữa mày, một tay rất tự nhiên mà đưa về phía Chung Thuyên.

Mặc dù đã có thể đi lại được một đoạn như bình thường, nhưng cậu vẫn thường hay quên việc mình đã hồi phục, quen với việc coi Chung Thuyên như một phương tiện di chuyển của mình.

Chung Thuyên bế cậu lên, chỉ cần một hành động này đã làm tan biến mọi cảm xúc dồn nén trong lòng hắn.

Cẩu Lương duỗi người, chỉ khi không phát hiện việc hắn ghen tuông, ngáp dài ghé vào đầu vai của hắn, nói: "Hôm nay trong phủ có việc gì sao?"

"Đúng như dự đoán của chủ nhân, quả nhiên người nọ tranh thủ đêm nay ra tay muốn gϊếŧ Uông Hải Nhất, sau khi bắt được sát thủ, kẻ đó chưa tự sát đã chết ngay lập tức, hẳn là có người khống chế gần đó. Nhưng thuộc hạ vô dụng, Khuyển Ảnh đuổi ra khỏi kinh thành vẫn để hắn chạy thoát."

"Không sao, hắn vừa bước vào sân của Uông Hải Nhất à?"

"Hẳn là vậy."

"Ha ha, vậy bây giờ người phải buồn rầu, cũng không phải là chúng ta."

"Ý chủ nhân là?"

"Không có gì, hôm nay ta tiện tay thả ít thuốc độc trong viện của Uông Hải Nhất mà thôi, ngươi cử ảnh vệ để ý các hiệu thuốc trong vòng một trăm dặm, nếu có ai bốc những vị thuốc này, đều để mắt đến cho ta."

Cậu nói xong liền báo lại tên thuốc cho Chung Thuyên.

Như lời ông lão nói, thiên phú học độc dược của Cẩu Lương cao hơn nhiều so với học y thuật, chỉ trong hơn một năm, cậu đã có thể độc lập bào chế độc dược, tác dụng của thuốc là vô tận, có khi còn khiến ông lão ngưỡng mộ không thôi. Hai ông cháu thường cùng nhau chế tạo ra một đống thuốc độc, trông như thể sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi mang tai họa xuống thế giới.

Độc dược của Cẩu Lương lợi hại, nhưng người nọ cũng cũng rất xảo quyệt, Cẩu Lương truy xét đến cùng, chỉ nhận được kết quả là hiệu thuốc bị trộm, manh mối lại bị chặt đứt một lần nữa.

Chung Thuyên ảo não nói: "Thuộc hạ làm việc không tốt, xin chủ nhân trách phạt!"

"Lại đây."

Chung Thuyên tiến lên, Cẩu Lương đang nằm nghiêng trên giường gối lên cánh tay, cậu lười nhác giơ cánh tay nâng cằm hắn lên, ngón cái vuốt ve bờ môi hắn, nhưng ánh mắt lại yên lặng như trích tiên, hỏi hắn: "Ngươi muốn ta trừng phạt ngươi như thế nào?"

"Chủ nhân..."

Chung Thuyên ngậm lấy ngón cái của cậu, ánh mắt sáng rực.

Cẩu Lương trước tiên không nhịn được nở nụ cười, nói: "Làm việc không tốt còn dám nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là muốn ăn ta hay sao?"

Chung Thuyên nắm lấy tay cậu hôn lên, thấy trong mắt cậu ý cười vui vẻ, không nhịn được thói quen cơ thể mà dĩ hạ phạm thượng một lần.

Về phần hôm nay có phải mười lăm hay không, cũng không thèm để ý!

Người nọ một khi bị rắn cắn, sau này hành động càng thêm cẩn thận, Cẩu Lương muốn ôm cây đợi thỏ, không biết làm sao con thỏ này mãi không chịu đến, đành phải kiên nhẫn chờ đợi.

【Hệ thống bị vắng vẻ hồi lâu lã chã chực khóc: Chủ nhân, ngài thật sự không cần tôi đi truy lùng hắn sao? QAQ.】

【Cẩu Lương: Ngoan, hãy để quất nhỏ của tôi chơi vui vẻ.】

【Hệ thống: Ngài có phải là chủ nhân của tôi nữa hay không? Ngài không cần tôi, thống sinh của tôi còn có ý nghĩa gì chứ! T 口 T】

【Cẩu Lương: Kéo Mojibake thắt cổ cũng vô dụng thôi, ăn nhiều virus một chút đi. ^ _ ^】

【Hệ thống tự sát không thành lần thứ N+1: Hẹn gặp lại! ╯^╰】