Chương 17: Mơ thấy A Tước dùng đuôi siết cổ cô

“Có thể sẽ vậy, nhưng chị đã nghĩ rồi, Mạn Mạn à, lần này Hoắc Dịch Thường cứu em, em có nghĩ đến việc lấy thân báo đáp không? Nếu em kết hôn với anh ta, mối quan hệ giữa hai nhà vẫn có thể được duy trì, phải không? Một mũi tên trúng hai đích đấy.”

Nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Vãn, Tô Mạn lùi lại hai bước.

Tại sao kịch bản lại khác xa với những gì cô ta tưởng tượng?!

Tô Vãn không hề nổi giận, cũng không mắng mỏ hay đánh đập cô ta. Điều này không dẫn đến sự phẫn nộ từ gia đình Tô, cũng không khiến cả nhà chỉ trích Tô Vãn như Tô Mạn mong đợi.

Nhìn ánh mắt chân thành của Tô Vãn, Tô Mạn sững người, không biết phải đáp lại thế nào. Cuối cùng, vì quá đau chân nên cô ta phải nhờ người đỡ về phòng.

Sau khi Tô Mạn rời đi, nụ cười trên môi Tô Vãn biến thành sự chế nhạo. Cô xoay người đi đến thư phòng của ông nội.

“Ông ơi, nhà họ Hoắc có thể sẽ gây khó dễ cho chúng ta không?”

Trong suốt những năm qua, hai gia đình họ Tô và họ Hoắc đã hợp tác với nhau rất ăn ý, đôi bên cùng có lợi. Nhưng thực tế, người kiếm được nhiều nhất vẫn là nhà họ Tô, bởi vì họ đã thống lĩnh toàn bộ ngành ẩm thực của Liên bang.

Việc vận chuyển của nhà họ Hoắc, thực ra chỉ chiếm một phần ba lợi nhuận từ hợp tác.

Theo thời gian, nhà họ Hoắc xuất hiện người có tham vọng, và tất nhiên không hài lòng với tình thế này. Vì vậy, đám cưới lần này có thể họ dung túng để Hoắc Dịch Thường phạm sai lầm, nhằm thử thách nhà họ Tô.

Ông nội Tô hiểu rất rõ tính cách của người bạn già, ông hỏi: “Nếu họ thực sự cắt đứt nguồn cung rau quả cho chúng ta, con nghĩ nên làm gì, Vãn Vãn?”

“Phải chuẩn bị trước nhiều phương án, như vậy mới không bị họ hoàn toàn khống chế. Con nhớ bố từng nói, có lần một tàu vận chuyển của chúng ta bị bọn cướp tấn công, sau đó có một nhân vật lớn đã giúp chúng ta lấy lại rau quả. Ông ơi, liệu chúng ta có thể nhờ cậy người đó nữa không?”

Trong hai năm kể từ khi tỉnh dậy, mặc dù Tô Vãn luôn ở nhà, nhưng cô không hề lãng phí thời gian. Những sự kiện lớn xảy ra trong gia đình suốt năm năm qua, cô đều đã tìm hiểu kỹ lưỡng.

Vì vậy, cô biết về việc này.

Ông nội xoa cằm, cuối cùng nói: “Ông cũng không rõ vì sao người đó lại giúp chúng ta. Ông chỉ biết là anh ta làm việc trong hoàng cung, nhưng cụ thể là vị trí gì thì không rõ, chỉ có một cách liên lạc.”

Hoàng cung?

Chỉ cần nghe đến hai từ này, Tô Vãn lập tức nhớ đến Cố Tước.

Cô thậm chí còn mơ ác mộng về việc A Tước đáng yêu, đôi mắt đỏ hoe, vừa hôn mình vừa định siết cổ cô bằng cái đuôi của anh ta!

Dĩ nhiên, ông nội Tô không biết gì về cơn ác mộng đêm qua của cô, ông tiếp tục: “Người này là một nhân vật lớn trong hoàng cung, cũng không chắc có thể giúp chúng ta được hay không. Ông sẽ cho con số liên lạc, con tự chịu trách nhiệm về việc này nhé.”

Tô Vãn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.

Nhưng khi cầm số liên lạc lên, cô cảm thấy nó như một món đồ nóng bỏng tay.

Hy vọng cô chỉ đang suy nghĩ quá nhiều, và nhân vật lớn trong hoàng cung này không liên quan gì đến Cố Tước.

Sau khi hai ông cháu trò chuyện thêm một lúc, bố cô, Tô Chấn, trở về.

Ông vừa đến thăm Tô Mạn bị thương, rồi vội vàng tìm Tô Vãn.

“Vãn Vãn, ra đây bố có chuyện muốn nói với con!”

Từ khi nhận ra bố đối xử tốt với con nuôi hơn con ruột, Tô Vãn chẳng còn để tâm đến ông nữa.

Cô nghiêm túc nói: “Bố có chuyện gì mà phải tránh mặt ông nội thế?”

Ông nội nhìn con trai với ánh mắt bình thản.

Tô Chấn nghẹn lời, không thể kiên trì yêu cầu Tô Vãn ra ngoài nữa.

Ông cau mày nói: “Không phải vì con mà mọi chuyện mới ra nông nỗi này sao! Hoắc Dịch Thường hôm đó không cố ý vắng mặt, hơn nữa cậu ta cũng đã xin lỗi con rồi, tại sao con không thể tha thứ? Bây giờ hay rồi, nhà họ Hoắc đang cân nhắc lại hợp tác giữa hai nhà!”