Chương 30: Chủ nhân không vội, hệ thống lo sốt vó

Cố Tước ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Vãn: “Ai nói vậy?”

Tô Vãn ngẩn ra: “Chẳng lẽ anh tìm tôi không phải để ly hôn?”

Cố Tước lắc đầu: “Không ly hôn.”

Tô Vãn im lặng.

Thanh kiếm Damocles trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng lại trượt một phát, làm cô còn hoang mang hơn nữa, không biết rốt cuộc Cố Tước đang nghĩ gì.

Bạch Hổ lăn bánh tới, mang theo hai cốc nước lọc, một cốc đặt cạnh Tô Vãn, một cốc đặt trước mặt Cố Tước.

Nhìn thấy chủ nhân mình nói chuyện mà không đầu không đuôi thế này, Bạch Hổ cảm thấy vô cùng lo lắng. Thật đúng như câu nói: “Chủ không lo, hệ thống lo sốt vó!”

Đôi mắt điện tử của Bạch Hổ liên tục chớp chớp, ra hiệu cho Cố Tước, nhưng Cố Tước lại nhíu mày: “Tôi chưa nói muốn uống nước lọc.”

Bạch Hổ: “… Chủ nhân, đây là phụ xướng phu tùy mà!”

Cố Tước: “…”

Tô Vãn vừa uống nước, nghe câu này của Bạch Hổ thì suýt chút nữa phun ra!

Cô vội vàng xin lỗi, lấy khăn giấy lau miệng rồi quyết định nói rõ ràng mọi chuyện.

“Chỉ huy Cố, ý anh là, chúng ta sẽ tiếp tục duy trì hôn nhân này?”

Cố Tước đặt cốc nước xuống, mắt nheo lại nhìn Tô Vãn, hàng lông mày hơi nhíu lại, có vẻ không vui.

Tô Vãn: “…” Cô đã nói gì sai sao?

Cố Tước nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: “Em không muốn tiếp tục à?”

“Không… không phải là không muốn.”

Tô Vãn cảm thấy nói chuyện với người này đúng là căng thẳng cực độ.

Trời ơi, làm ơn cho tôi gặp lại A Tước đáng yêu với đôi tai lông xù đi!

Đúng lúc đó, Quang Não trên cổ tay Cố Tước kêu lên một tiếng. Bạch Hổ lập tức nói: “Chủ nhân, sắp đến giờ hẹn gặp bệ hạ rồi.”

“Ừ.” Cố Tước đứng dậy, thuận tay đội lại mũ.

Tô Vãn trong lòng mừng thầm: Cố Tước phải vào hoàng cung gặp bệ hạ, nghĩa là cuộc gặp của bọn mình kết thúc rồi, phải không?

Anh ấy không muốn ly hôn thì cứ tạm vậy đi.

Dù sao chúng ta cũng giống hai đường thẳng song song, bình thường chẳng mấy khi đυ.ng chạm. Vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, vậy mình cũng không bị giục cưới, lại được tận hưởng sự tự do của một người độc thân. Hoàn hảo quá còn gì!

Cố Tước đi được vài bước, thấy Tô Vãn vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Em không định thay quần áo à?”

Tô Vãn giật mình: “Thay quần áo gì cơ?”

“Thực ra em mặc thế này vào hoàng cung cũng được.”

Đôi mắt Tô Vãn co rút lại: “Chỉ huy Cố, ý anh là, muốn đưa tôi vào hoàng cung?”

“Ừ, Tử Lam nói cậu ấy chưa gặp em bao giờ, muốn gặp mặt và tiện thể cho em phong bao mừng cưới.”

“…”

Mười phút sau, Tô Vãn ngồi trên phi thuyền riêng của Cố Tước, bên cạnh là một cốc nước trái cây. Đến giờ cô vẫn cảm thấy khó tin.

Làm sao mà mình lại sắp vào hoàng cung rồi?

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Từ nãy đến giờ, Cố Tước trông rất mệt mỏi, một tay chống trán, mắt khẽ nhắm lại, hàng lông mi dài đổ bóng lên khuôn mặt.

Làm chỉ huy số một của liên bang chắc chắn rất bận rộn và mệt mỏi.

Nhìn kỹ, khi anh nhắm mắt thế này, trông lại giống A Tước quá đi.

Ngay sau đó, Cố Tước bất ngờ mở mắt, Tô Vãn giật mình, vội vàng cầm cốc nước lên uống để che giấu hành vi “nhìn lén” của mình.

Cố Tước nhíu mày: “Em sợ tôi à?”

“Không, không phải sợ, mà là kính trọng.”

“Khi tôi trong kỳ rối loạn cảm xúc, em cũng kính trọng tôi thế à?”

Tô Vãn sững lại, thận trọng hỏi: “Chẳng lẽ anh không nhớ chuyện xảy ra đêm đó?”

“Chỉ nhớ em chủ động đề nghị kết hôn.”

“…”

Nhìn vẻ mặt tức giận của cô, trong lòng Cố Tước bỗng mềm nhũn, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

Anh nói: “Tôi cũng không từ chối.”

Tô Vãn tự dưng cảm thấy buông xuôi: “Vậy có nghĩa là, chỉ huy Cố hài lòng với cuộc hôn nhân này, chưa định ly hôn đúng không?”

“Ừ.”

Dù thế nào đi nữa, ít nhất bây giờ cô cũng hiểu ra được anh chưa muốn ly hôn. Thế thì lát nữa vào hoàng cung, chắc cô sẽ phải phối hợp một chút với Cố Tước.

“Vậy chúng ta sẽ duy trì hôn nhân này trước đã. Đến khi gặp bệ hạ, anh muốn tôi nói thế nào?”

“Nói sự thật.”

“Bởi vì sợ bị phân phối chồng ngẫu nhiên, nên vừa gặp anh thì đã yêu sau đó kéo anh đi kết hôn?”

Nói xong câu đó, Tô Vãn lập tức hối hận.

Câu đầu tiên đúng là sự thật, nhưng quá phũ phàng.

Câu thứ hai cũng thật, nhưng nghe không nghiêm túc lắm.

Quả nhiên, hàng lông mày của Cố Tước hơi nhíu lại. Anh nói: “Chỉ cần nói câu cuối là được rồi.”

Tô Vãn: ????

Bạch Hổ ở bên cạnh không thể nghe nổi nữa!

Nó nhiệt tình giải thích: “Thưa phu nhân, đến khi đó ngài chỉ cần nói hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, những chuyện khác không cần nói ra.”

Tô Vãn nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tước, nghĩ bụng: Cũng đúng, nói nhiều chỉ thêm mất mặt hoàng gia thôi.

Với tâm trạng đầy lo lắng, Tô Vãn lần đầu tiên trong đời bước vào hoàng cung của Đế quốc Liên bang.

Khác với những tòa nhà công nghệ cao khác, một số công trình trong hoàng cung vẫn giữ phong cách kiến trúc cổ từ Trái Đất, nhưng bên trong thì hoàn toàn hiện đại với tường kính và kim loại.

Nhiều người mặc quân phục nghiêm chỉnh chào Cố Tước khi anh đi ngang qua, còn Tô Vãn cảm nhận rõ rệt thế nào là “cáo mượn oai hùm”.

Lý Duệ và Eric vừa từ trong cung ra, cũng đứng lại chào Cố Tước. Tô Vãn nhớ mang máng hai người này, hình như họ cũng dự lễ cưới của cô và Cố Tước.

Tô Vãn mỉm cười lịch sự gật đầu với họ. Lý Duệ nghĩ ngợi rồi cũng nghiêm chỉnh chào cô: “Chào phu nhân.”

Eric run lên một cái, cũng nhanh chóng cúi chào lớn tiếng: “Chào phu nhân chỉ huy!”

Tô Vãn còn chưa quen với cách xưng hô này, nụ cười trên mặt cô có chút cứng ngắc.

Đúng lúc này, Cố Tước bất ngờ đưa cánh tay dài ra, ôm lấy vai cô, cùng cô tiến vào trong.

“Đừng sợ.” Anh nói nhỏ.

Tô Vãn rất muốn nói rằng cô không sợ, chỉ hơi ngạc nhiên thôi.

Còn nữa, chân anh dài thế này, đi chậm chút được không, cô chân ngắn sắp theo không kịp rồi!

Những lời này Tô Vãn chỉ dám nghĩ thầm trong lòng. May mắn là không đi quá xa, Cố Tước nhận ra Tô Vãn có vẻ khó theo kịp, nên giảm tốc độ lại.

Chẳng bao lâu sau, họ bước vào một phòng khách lộng lẫy, sofa bọc da đỏ, tấm thảm với hoa văn tinh xảo, trên kệ còn trưng bày mấy món đồ gốm cổ mà Tô Vãn từng thấy trên Trái Đất.

Đây đúng là báu vật vô giá!

Đế hậu đã ngồi chờ sẵn từ lâu trong những bộ trang phục sang trọng.

Trước đây, Tô Vãn từng thấy họ trên tin tức liên bang. Cố Tử Lam lịch lãm, trang nhã, còn hoàng hậu Romagna với mái tóc đỏ xoăn giống y hệt em gái Rogina.

Tuy nhiên, Romagna trông dịu dàng hơn nhiều, không có vẻ kiêu ngạo như Rogina.

Khi Tô Vãn bước vào cùng Cố Tước, Đế Hậu đều đứng dậy. Cố Tử Lam đi nhanh đến trước, mắt nhìn bộ đồng phục của Tô Vãn.

“Cô ấy vừa từ Đại học Đế quốc tới à?”

“Ừ, gọi là thím.”

“…”