Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Yêu Bỏ Trốn Của Sĩ Quan Đại Nhân

Chương 31: Thuốc chuyên dụng không còn tác dụng thì phải làm sao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Tử Lam nhìn cô gái trẻ, xinh xắn mới ngoài đôi mươi trước mặt, rồi lại nhìn ánh mắt nghiêm túc của ông chú nhỏ nhà mình.

Sau đó anh không biết phải nói gì.

Còn Tô Vãn thì xấu hổ vô cùng. Nhìn bộ dạng như bị sét đánh của hai vợ chồng hoàng đế, cô không nhịn được nữa, bèn lén kéo tay áo Cố Tước.

Vị chỉ huy lạnh lùng cúi đầu nhìn động tác nhỏ này, trái tim lại mềm nhũn.

Tuy nhiên, ánh mắt anh có chút khó hiểu, như đang hỏi cô có chuyện gì.

Tô Vãn: “...”

Trời ơi, cái tình huống xã giao chết tiệt này, có thể cho cô một tia sét đánh xuyên qua rồi đưa cô xuyên không không!

May mắn thay, hoàng hậu Romagna dịu dàng bước tới, thân thiết hỏi: “Thím nhỏ ơi, thím học ngành gì thế? Em gái của tôi, Rogina, năm nay cũng là sinh viên mới của Đại học Đế quốc, học ngành Y Dược.”

Tô Vãn nhanh chóng trả lời: “Thật trùng hợp, tôi và Rogina ở cùng một ký túc xá, cũng học cùng chuyên ngành.”

Cuộc trò chuyện bắt đầu từ đó.

Cảm ơn cô nàng tiểu thư Rogina.

Hoàng hậu kéo Tô Vãn đến ngồi trên chiếc sofa cạnh bên và gọi robot mang nước trái cây tới.

Không khí gượng gạo ban nãy nhanh chóng biến mất, Cố Tử Lam cũng dần hồi phục lại tâm trạng. Tuy nhiên, anh không khỏi có chút u uất, nhìn sang chú mình: “Hai người đã quyết định khi nào tổ chức hôn lễ chưa?”

Anh là người duy nhất trong gia đình không được dự hôn lễ của chú nhỏ. Điều này làm anh mất ngủ mấy ngày liền.

Trước khi cha mẹ rời đi du ngoạn vũ trụ, còn dặn dò anh phải chăm sóc tốt cho chú nhỏ. Thế mà, chỉ trong lúc anh không chú ý, chú nhỏ đã... lập gia đình rồi.

Cố Tước: “Chuyện này để sau, dạo này tôi bận.”

“Ồ.” Cố Tử Lam định nói thêm gì đó, nhưng trông Cố Tước có vẻ mệt mỏi.

Anh hỏi: “Cậu còn việc gì nữa không?”

“...Không.”

“Không quên gì chứ?”

Cố Tử Lam bị ánh mắt lạnh lùng của chú nhỏ làm cho giật mình, bỗng nhớ ra một việc quan trọng.

Anh lập tức cho người mang ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm, chỉ bằng lòng bàn tay, khung viền kim loại xung quanh tỏa ánh kim.

Tô Vãn liếc qua, viền hộp có thể là vàng.

Cô chưa vội nhận ngay, mà nhìn sang Cố Tước. Khi thấy anh gật đầu, cô mới đưa tay nhận lấy.

Cô không khỏi cảm thấy tình huống này giống như một đứa trẻ khi ra ngoài, muốn nhận quà nhưng phải chờ người lớn cho phép vậy...

Cuối cùng, hai người họ cũng rời khỏi hoàng cung.

Khi trở lại phi thuyền của Cố Tước, Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế.

Cô khẽ nói: “Tại sao anh lại để bệ hạ gọi tôi là thím nhỏ chứ? Dù gì ngài ấy cũng là hoàng đế mà.”

“Tôi là chú của cậu ấy, hơn nữa cuộc gặp ban nãy là buổi gặp mặt gia đình, không phải chính thức.”

Tô Vãn hiểu nhưng vẫn khó mà chấp nhận nổi.

Hoàng đế không chỉ phải gọi cô là thím nhỏ, mà còn phải tặng cô quà cưới. Thật là khổ cho ngài ấy.

Thôi kệ, chuyện xấu hổ cũng qua rồi, không cần phải nhớ lại làm gì cho thêm đau đầu.

Cô lấy chiếc hộp vừa nhận ra, đưa cho Cố Tước: “Anh cầm đi.”

Cố Tước trông có vẻ mệt mỏi, từ từ mở mắt ra, làn da trắng trẻo hơi ửng hồng.

“Không mở ra xem à?”

Tô Vãn thực ra cũng tò mò. Dù sao đây cũng là quà của hoàng đế.

Thôi thì xem thử một chút vậy.

Cô nhẹ nhàng mở cái khóa, rồi nhấc nắp lên. Bên trong là một nút bấm cơ khí nhỏ xíu, phát sáng lấp lánh đủ màu.

Cô ngạc nhiên: “Đây là gì?”

“Là bộ điều khiển tàu vũ trụ cá nhân, cấp cao nhất, có biểu tượng hoàng tộc Liên bang. Không thế lực nào dám cản trở.”

“Wow! Vậy là có thể du hành khắp vũ trụ sao?”

Nhìn ánh mắt sáng rực của Tô Vãn, trái tim Cố Tước lại mềm nhũn. Anh đáp: “Đúng vậy, hai vợ chồng hoàng huynh đã đi du lịch vài năm nay. Nhưng dạo này tôi bận lắm.”

Tô Vãn: “…”

Không, đại ca à, tôi đâu có nói là muốn du lịch với anh đâu!

Cô nhìn đồng hồ, đã khá muộn rồi. Sáng mai còn phải đi học, cô định xin phép về trường thì bỗng thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Nhìn xuống, cô thấy một chiếc đuôi lông xù quen thuộc đang quấn quanh đôi giày quân đội của mình!

Có vẻ như nó định quấn lấy chân cô, nhưng bị giày cản lại, nên cái đuôi đang tỏ ra không vui, cứ vặn vẹo liên tục.

“Chỉ huy, anh làm gì thế này?”

“Kỳ rối loạn cảm xúc.”

“Kỳ rối loạn cảm xúc? Không phải anh đã qua kỳ rối loạn cảm xúc của năm nay rồi sao? Thuốc chuyên dụng đâu? Bạch Hổ, thuốc chuyên dụng đâu?”

Chưa kịp dứt lời, người bên cạnh đột nhiên đổ ập xuống người cô!

Tô Vãn bị đè đến nhe răng nhếch miệng, dù gì đối phương cũng là một người đàn ông cao gần mét chín mà!

Vất vả lắm cô mới giữ được thăng bằng, bỗng cảm thấy trên mặt mình ngưa ngứa, thì ra là đôi tai lông xù mềm mại đang cọ vào mặt cô.

“Chị ơi…”

Người đàn ông tựa vào lòng cô, đôi mắt đẹp như phủ một lớp sương mờ, khẽ gọi bằng giọng nỉ non, đôi tay bám chặt lấy cô như không có chút an toàn nào.

Cảm giác này quen thuộc quá!

Là A Tước.

Tô Vãn vội đỡ lấy anh, quay đầu nhìn quanh, lo lắng gọi: “Bạch Hổ, chủ nhân của cậu như vậy rồi, cậu còn giả chết?”

Bạch Hổ vội vàng đáp: “Thưa phu nhân, tôi đâu có giả chết. Chủ nhân của tôi khác với người hóa thú bình thường, gần như mỗi tháng ngài ấy sẽ có một lần phát cuồng.”

“Mỗi tháng một lần? Vậy thuốc chuyên dụng đâu?”

“Không còn tác dụng nữa.”

Tai Tô Vãn lập tức ù lên, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

“Không còn tác dụng là sao?”

“Tức là, sau khi cô trở thành thuốc chuyên dụng của ngài ấy, thì tất cả các loại thuốc khác đều không còn tác dụng.”

“…”

Lúc này, A Tước ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như sắp khóc, uất ức nói: “Chị, chị muốn rời bỏ em sao?”

Tô Vãn cảm thấy bối rối vô cùng, cô cố gắng thương lượng: “Tôi có thể đi không?”

Ngay sau đó, đôi mắt tuyệt đẹp của A Tước bắt đầu rưng rưng, từng giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má trắng trẻo của anh.

Tách, tách, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Tô Vãn.

Như thể rơi xuống cả tim cô nữa.

Thật đúng là muốn lấy mạng cô đây mà. Trong tình huống này, mình còn đi đâu được?

Tô Vãn nhẹ nhàng hôn lên trán A Tước để an ủi, quả nhiên anh dịu đi một chút, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Anh ôm chặt lấy cô, cằm tựa lên vai cô, đầy vẻ nương tựa.

Tô Vãn hỏi Bạch Hổ: “Hiện giờ phi thuyền đang bay về đâu?”

“Chủ nhân đã dặn tôi đưa cả hai trở về dinh thự của ngài.”

Có lẽ lúc đó Cố Tước đã cảm nhận được kỳ rối loạn cảm xúc của mình sắp đến, nên mới từ biệt hoàng đế và nhanh chóng rời đi cùng cô.

Nhìn cậu trai to xác đang dính lấy mình, Tô Vãn không khỏi cảm thán. Có khi Cố Tước không muốn ly hôn chỉ vì muốn giữ cô lại làm “thuốc chuyên dụng” lâu dài đây mà!

Nhưng cô lại không nỡ đẩy A Tước ra, thay vào đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi lông xù mềm mại của anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »