Chương 37: Bị cho ăn một bữa "cẩu lương"

Tô Vãn nhìn Tô Mạn với ánh mắt đầy thương hại, không thèm để ý đến cô ta nữa mà đi thẳng đến chỗ Cố Tước.

Tô Mạn quay đầu lại và nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, lập tức cứng đờ người!

Tô Vãn nhìn Cố Tước, nở một nụ cười ngọt ngào: “Chỉ huy, sao ngài lại ở đây? Còn mang theo hoa nữa, hoa này là tặng tôi à?”

Nhìn người vợ nhỏ xinh đẹp với ánh mắt sáng lấp lánh, Cố Tước vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Ừ.”

Tô Vãn nhận lấy bó hoa hồng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng. Trong thời đại này, hoa tươi là một thứ vô cùng xa xỉ, đặc biệt là hoa hồng có giá rất đắt.

Nhưng với Cố Tước, người mang thân phận là chỉ huy tối cao và thuộc hoàng tộc, anh hoàn toàn có thể gom cả một hành tinh hoa hồng nếu muốn.

Tuy nhiên, hình ảnh một chỉ huy lạnh lùng, không tình cảm lại cầm bó hoa hồng đỏ rực tạo nên một sự tương phản cực kỳ thú vị.

Tô Vãn ôm bó hoa, lúc này mới chú ý đến bó hoa hồng màu hồng trong tay Hoắc Dịch Thường. Cô hơi nhướng mày: “Hoắc Dịch Thường, sao anh cũng đến đây? Hoa này của anh…”

Hoắc Dịch Thường trong lòng chua xót vô cùng, siết chặt bó hoa trong tay.

Anh ta nhận được cuộc gọi từ bố, bảo rằng nhà họ Tô có ý định để Tô Vãn làm người quản lý chi nhánh ở tinh khu một, nên bảo anh tìm cách nối lại quan hệ với cô.

Ngày xưa, cũng chính bọn họ bảo anh ta không nên quá nuông chiều Tô Vãn.

Giờ thì họ lại muốn anh ta lấy lòng cô.

Nhà họ Tô đã có chuỗi cung ứng mới và không còn phụ thuộc nhiều vào nhà họ Hoắc. Trong toàn bộ Đế quốc Liên bang, không có nhà hàng nào lớn đến mức cần nguồn cung cấp rau củ lớn như vậy. Nếu không bán được hàng, số rau củ tích trữ sẽ thối rữa và gây thiệt hại nghiêm trọng, đó là thứ mà nhà họ Hoắc không thể gánh chịu.

Nhà họ Hoắc hiện tại rất hối hận vì đã hành động thiếu suy nghĩ và không muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, nên mới bảo Hoắc Dịch Thường đến làm tiên phong.

Bản thân Hoắc Dịch Thường cũng không muốn rời xa Tô Vãn. Anh ta cố chấp tin rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Cố Tước chắc chắn có điều khuất tất, nên anh kiên trì muốn giành lại tình cảm của cô.

Nhưng chỉ huy lạnh lùng đang đứng bên cạnh, dù im lặng vẫn tỏa ra sát khí đậm đặc.

Hoắc Dịch Thường cười khan: “Tôi... tôi đến để xem chân của Tô Mạn đã đỡ chưa.”

Tô Vãn thờ ơ ồ một tiếng, Cô không mấy bận tâm, quay người lại khoác tay Cố Tước: “Chỉ huy, ông nội tôi muốn gặp ngài , được không?”

Cố Tước không quen với hành động thân mật này, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, anh gật đầu: “Được.”

“Vậy tốt quá. Ngài đợi tôi thu dọn tài liệu, ông nội đang ở phòng trà phía sau.”

“Ừ.”

Lúc này, Tô Mạn cuối cùng cũng hoàn hồn.

Cô ta vừa bị sự xuất hiện bất ngờ của hai người làm cho hoảng sợ, không biết họ đã nghe được bao nhiêu. Đã thế, còn bị Tô Vãn khoe ân ái trước mặt, khiến cô ta vừa tức vừa ngượng.

Nhưng khi nghe Hoắc Dịch Thường nói, Tô Mạn lại thấy vui mừng. Cô ta lập tức đi tới bên cạnh anh, dịu dàng nói: “Vẫn là anh Hoắc lo lắng cho em. Chân em đã đỡ nhiều rồi, anh đừng lo. Ôi, bó hoa này đẹp quá, là tặng em sao?”

Hoắc Dịch Thường chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến Tô Mạn, chỉ vội vàng đưa bó hoa cho cô ta.

Anh chăm chú nhìn Tô Vãn thu dọn đồ đạc rồi cùng Cố Tước rời đi, ánh mắt chứa đầy cay đắng không thể che giấu.

Rút tay khỏi tay Tô Mạn, Hoắc Dịch Thường lạnh nhạt hỏi: “Tô Mạn, phi thuyền của em hôm đó bị hỏng như thế nào?”

“Anh Hoắc, em…”

Hoắc Dịch Thường nhìn cô ta đầy thất vọng: “Tôi luôn coi em như em gái, nên mới đối xử tốt với em như vậy. Không ngờ, em biết rõ người tôi yêu là Tô Vãn mà vẫn làm chuyện đó!”

Sắc mặt Tô Mạn tái nhợt.

Rõ ràng là Hoắc Dịch Thường đã nghe thấy tất cả lời cô ta nói ban nãy.

---

Lúc này, Tô Vãn cùng Cố Tước bước đi trên tấm thảm thêu hoa văn mây trời, cô nhanh chóng rút tay về.

Cố Tước cúi xuống nhìn cô.

Tô Vãn không hiểu được ý định của chỉ huy này, cô bèn hỏi: “Ngài đến tìm tôi, có chuyện gì không?”

“Đừng dùng kính ngữ, chúng ta là vợ chồng.”

“Được... Vậy anh đến đây ngoài tặng hoa, còn việc gì khác không?”

Cố Tước dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô vợ nhỏ nhắn đã thu lại vẻ dịu dàng khi nãy, giờ đang nghiêm túc nhìn anh.

Dù lịch sự nhưng lại mang chút xa cách, điều này khiến chỉ huy đại nhân có phần không hài lòng.

“Tôi đến đón em về nhà.”

Tô Vãn nhíu mày: “Vậy chuyện tôi hỏi hôm trước…”

“Về nhà rồi nói.”

Tô Vãn định nói thêm gì đó, nhưng lúc này, khi nghe tin chỉ huy Cố đến, ông nội Tô, Tô Chấn và Tô Đằng từ bếp cũng nhanh chóng ra ngoài.

Thấy ông nội cô vui mừng như vậy, Tô Vãn chỉ có thể tạm nuốt những lời muốn nói.

Về nhà thì về nhà, dù sao kỳ rối loạn cảm xúc tháng này cũng đã qua. Miễn không phải là “A Tước” mềm mỏng, thì cô tin mình vẫn đủ bình tĩnh để đối mặt.

“Chỉ huy Cố, sao ngài lại đến đây?” Ông nội Tô vô cùng kính trọng anh, còn Tô Chấn và Tô Đằng cũng tỏ ra hết sức tôn kính.

Cố Tước chỉ gật đầu lạnh lùng: “Đón Vãn Vãn về nhà.”

Dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng tiếng gọi “Vãn Vãn” ấy lại khiến tim cô khẽ rung động.

Còn hai chữ “về nhà” thì dường như mang theo một hiệu ứng mờ ảo nào đó, khác hẳn với tiếng “chị” dịu dàng mà A Tước gọi trong những lần anh rơi vào kỳ rối loạn.

Thấy Cố Tước coi trọng Tô Vãn như vậy, ông nội Tô càng cười tươi hơn.

Ông nói: “Đúng lúc đến giờ cơm tối, ngài và Vãn Vãn ở lại ăn cơm đã rồi hãy về.”

Cố Tước rất ít khi ăn bên ngoài, ngoại trừ những bữa ăn tại hoàng cung.

Tô Vãn cũng lo anh sẽ từ chối.

Nếu Cố Tước từ chối, cô cũng đã chuẩn bị sẵn một lý do khác.

Là chỉ huy tối cao của Đế quốc, đương nhiên anh không thể tùy tiện dùng bữa bên ngoài.

“Được.” Cố Tước trả lời.

Dù chỉ một từ ngắn gọn, nhưng cũng đủ khiến mọi người nhà họ Tô rất vui mừng.

Ông nội Tô bảo Tô Vãn ở lại trò chuyện với Cố Tước, còn ông cùng con trai và cháu trai vào bếp chuẩn bị bữa ăn.

Khi vào phòng trà, Tô Vãn rót cho Cố Tước một chén trà: “Có làm anh khó xử không?”

“Không. Dù sao, họ cũng là người thân của em.”

Tuy Cố Tước không gọi ông nội và bố cô như cô gọi, nhưng anh vẫn bày tỏ sự tôn trọng.

Đây cũng là sự tôn trọng dành cho Tô Vãn.

Tô Vãn khẽ liếc nhìn anh, thầm nghĩ người này có lẽ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Cả nhà họ Tô nhiệt tình chuẩn bị bữa ăn, ông nội Tô thậm chí còn tự mình vào bếp, hướng dẫn con trai và cháu trai nấu một bàn đầy thức ăn.

Suốt bữa ăn, Cố Tước đều rất nể mặt nhà họ Tô, thậm chí khi ông nội mời anh dùng rượu trắng quý giá, Cố Tước cũng không từ chối.

Tô Vãn lo lắng không biết tửu lượng của vị chỉ huy này ra sao. Nhà họ Tô nổi tiếng với tửu lượng cao, hơn nữa loại rượu này còn rất nặng.

Chớ có làm vị đại nhân này say xỉn!

“Chỉ huy Cố, hay để tôi uống thay anh nhé?”