Chương 52: Ngọt ngào và lạnh lùng

Cố Tước khẽ nhếch mép.

Gì mà Hắc Bạch Vô Thường chứ!

Anh không để ý đến Bạch Hổ mà quay sang nói với Tô Vãn: “Lát nữa tôi có việc phải đến Học viện Đế quốc, tiện thể chở em đi cùng?”

Tô Vãn nghe xong, lảo đảo một cái, suýt thì vấp ngã!

Cô vội vàng đáp: “Không không, không cần đâu, tôi tự đi học bằng phi thuyền cũng được.”

Hai người đã chính thức công khai, Tô Vãn không dám mở mạng xem, nhưng cô chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết mạng vệ tinh đang bùng nổ như thế nào.

Nếu hôm nay lại đi cùng anh, cô lo sẽ bị cơn bão nhiệt tình của các bạn học nhấn chìm mất!

Đại chỉ huy Cố bị từ chối, đôi mày khẽ chau lại: “Tại sao?”

Tô Vãn nghiêm túc nhìn anh: “Chỉ huy Cố, anh không biết à? Cả trường Đế quốc này, gần như ai cũng xem anh là thần tượng.”

Cố Tước cúi nhìn cô: “Rồi sao?”

“Tôi muốn tránh bớt sự chú ý, khiêm tốn một chút thì sẽ an toàn hơn.” Thực ra Tô Vãn lo lắng các fan cuồng của chỉ huy Cố sẽ xé cô ra mất!

Trước đây, khi Cố Tước còn đeo mặt nạ, mọi người ngưỡng mộ anh từ góc độ của một chiến thần, kính nể sức mạnh và sự dũng mãnh của anh.

Sau này anh tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt điển trai, lập tức trở thành “chồng quốc dân”!

Mặc dù khi đó Cố Tước đã tuyên bố là anh đã có vợ, nhưng trên mạng vẫn có vô số người hò hét muốn sinh con cho anh!

Nhưng khi nghe những lời này, Cố Tước lại hiểu theo một nghĩa khác.

Có vẻ như cô vợ nhỏ của anh không hào hứng lắm với việc công khai xuất hiện cùng anh...

Lông mày anh nhíu lại sâu hơn, sau đó sải bước dài, nhanh chóng rời đi.

Tô Vãn bối rối, không biết mình đã nói gì sai khiến vị đại nhân này không vui?

Chẳng lẽ gọi anh là thần tượng là không đúng? Nhưng đó là sự thật mà!

Thật là, lòng dạ đại lão đúng là khó đoán...

May mà cuối cùng Cố Tước không ép cô đi cùng mà tự mình rời khỏi nhà.

Tô Vãn lên phi thuyền, cài đặt địa chỉ trường học.

Buổi sáng không có tiết, cô dự định về ký túc xá chuẩn bị cho đợt huấn luyện quân sự sắp tới.

Nhưng khi đến trước cửa ký túc xá, cô thấy một đám người đang tụ tập!

Đủ nam nữ, đủ màu tóc, nhìn từ xa rất rực rỡ, cũng khá đẹp mắt!

Tô Vãn không dám mạo hiểm bước tới, linh cảm rằng đám người này chắc chắn liên quan đến mình.

Lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên mở tung, Rogina xuất hiện với dáng vẻ tức giận.

Cô nàng khoanh tay, cau mày quát lớn: “Mấy người tụ tập ở đây làm gì? Ồn ào chết mất!”

Danh tiếng của Rogina không phải dạng vừa, đám người kia nghe cô quát, nhìn nhau rồi nhanh chóng giải tán.

Đúng là tiểu thư Rogina, không dễ đυ.ng vào!

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, vũ trụ lại được hòa bình.

Tô Vãn lập tức chạy nhanh vào ký túc xá, Rogina vừa định quay vào thì thấy cô, mắt lập tức sáng lên.

“Trời ơi, cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Tô Vãn nhìn vẻ khoa trương của cô bạn, không nhịn được cười: “Cậu nhớ tớ đến thế cơ à? Mới gặp hôm qua thôi mà.”

“Xí, không phải tớ nhớ cậu, mà là cả trường này đều đang tìm cậu! Giờ trên mạng toàn là ảnh của cậu và chỉ huy, cậu không biết trường mình có biết bao nhiêu thầy cô, học sinh là fan của chỉ huy à?”

Thịnh An cũng đi ra, nhẹ nhàng bổ sung: “Nghe nói cả hiệu trưởng cũng là fan của chỉ huy đấy.”

Tô Vãn không nhịn được cười: “Làm gì có chuyện đó, hiệu trưởng hơn trăm tuổi rồi, còn chỉ huy thì mới bốn mươi…”

Đột nhiên, cô khựng lại, nhớ đến một mẩu ký ức trong lễ cưới.

Hôm đó, trong kỳ rối loạn cảm xúc, A Tước của cô ngơ ngác, cô còn tưởng anh chưa đủ tuổi thành niên, nhưng anh lại nói rằng anh khoảng bốn mươi tuổi rồi.

Giờ nghĩ lại, A Tước không nói dối, anh thực sự đã bốn mươi!

Và trùng hợp thay, tuổi của anh còn gần bằng bố cô!

Nhưng quan trọng hơn là, A Tước trong kỳ rối loạn cảm xúc lại đáng yêu đến mức khiến cô muốn tan chảy.

Anh gọi cô là chị, giọng điệu ngọt ngào đến mức chỉ cần nghĩ lại thôi, tai Tô Vãn đã đỏ ửng, chân tay mềm nhũn.

Cố đại nhân có hai trạng thái: một là em trai ngọt ngào, dễ thương, hai là một ông chú lạnh lùng, thỉnh thoảng còn hay nổi cáu.

Tô Vãn bất giác cảm thấy, hình như mình lấy phải hai ông chồng!

Thịnh An lên tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ: “Vãn Vãn, cậu thu dọn đồ đạc chưa? Chúng ta chiều nay phải xuất phát rồi đấy.”

“Đi đâu cơ?”

“Quấn luyện quân sự, cậu quên à?”

Cuối cùng Tô Vãn cũng kéo được tâm trí ra khỏi mớ bòng bong "hai ông chồng". Dĩ nhiên là cô không quên đợt huấn luyện quân sự.

Chỉ là cô vẫn chưa thu dọn đồ đạc, nên vội vàng trở về phòng sắp xếp mọi thứ.

Đồ đạc cần mang không nhiều, mỗi người chỉ đeo một chiếc ba lô, trong đó có quần áo cá nhân và một số vật dụng cần thiết.

Khi Tô Vãn thu dọn xong, cô thấy Thịnh An đang bỏ thuốc chuyên dụng vào túi.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Thịnh An, cậu là người hóa thú à?”

Thịnh An gật đầu: “Mình có một nửa dòng máu hóa thú, kỳ rối loạn cảm xúc không nghiêm trọng lắm nhưng mang theo thuốc vẫn an toàn hơn.”

“Thế hình thái hóa thú của cậu là gì, có thể nói không?”

Do Cố Tước là người hóa thú, anh trai cô là Tô Doãn cũng vậy, nên Tô Vãn rất tò mò về điều này.

Thịnh An không ngại ngùng mà nói thẳng: “Là một loài chim, mình có cánh.”

Tô Vãn lập tức cảm thấy hâm mộ!

Rogina cũng chạy đến, mắt sáng rực: “Cánh của cậu trông thế nào, có bay được không? Mau hóa thú đi, cho bọn tớ xem với!”

Thịnh An nhìn hai cô bạn với ánh mắt sáng rực, hơi ngại ngùng.

“Cánh của mình chưa bay được đâu.” Nói rồi cô cởϊ áσ khoác, chỉ mặc áo ba lỗ, quay lưng về phía hai người bạn.

Một đôi cánh đen mở ra, vỗ nhẹ hai cái.

Mặc dù cánh không lớn nhưng lông vũ đen bóng, rất đẹp. Có vẻ cô hơi ngại, nên lập tức thu cánh lại.

Rogina tiếc nuối rụt tay về: “Thu nhanh thế làm gì, tớ còn định sờ thử, chắc là mềm lắm.”

Thịnh An chỉ biết bật cười.

Tô Vãn nhìn đôi cánh của bạn với vẻ ngưỡng mộ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chiếc đuôi lông xù mềm mịn mà cô đã từng ôm ấp.

Cô bất giác tự hỏi, hình thái hóa thú hoàn chỉnh của Cố Tước là gì nhỉ?

Đây là bí mật cấp cao, trên mạng không có thông tin, thậm chí hầu hết mọi người đều chưa từng thấy chỉ huy Cố hóa thú.

Tô Vãn nhớ lại đôi tai lông xù và chiếc đuôi lông mịn ấy, rồi đoán, liệu Cố Tước là hồ ly? Sói?

Hay là một loài thú biến dị nào đó?

Chắc chắn không phải là chó rồi, chỉ huy Cố oai phong lẫm liệt thế kia, làm sao có thể là chó được.

Thật sự tò mò chết đi được!

Mối quan hệ với chỉ huy Cố vẫn chưa quá tốt, Tô Vãn nghĩ, nếu trực tiếp hỏi anh thì liệu anh có trả lời không nhỉ...

Vì cứ mải nghĩ về vấn đề này, cả buổi chiều cô cứ như người mất hồn. Khi cùng các bạn lên phi thuyền đi huấn luyện quân sự, Tô Vãn vẫn cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó.

Thôi kệ, quên rồi thì chắc cũng không quan trọng lắm.