Chương 9

Bóng dáng người kia chìm vào đêm tối, ta hỏi hắn.

"Ngươi đến nhà ta, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Đến trộm vài thứ, nhưng bị bẫy ở ngoại viện làm tổn thương, chỉ có thể mượn phòng của phu nhân một chút."

Ồ, ra là một kẻ trộm, ta lại hỏi hắn.

"Thương tích có nặng không?"

"Khá là tốt, chỉ là máu cứ không ngừng chảy."

"Trên bàn trang điểm của ta, trong ngăn kéo có một lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt, bên trong có thuốc cầm máu, ngươi thử bôi xem."

"Cảm ơn phu nhân."

Chỉ nghe tiếng sột soạt một hồi, hắn thở phào một cái.

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Ta bước qua bình phong, từ từ tiến lại gần hắn.

Trong phòng quá tối, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn ngồi trên giường của mình, mùi máu tanh và mồ hôi phả ra từ người hắn rất đặc biệt, làm ta mê muội.

Ta bước đến gần, dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khi tay vuốt qua, cảm nhận được đường nét rõ ràng, một khuôn mặt tuấn tú.

Ta hỏi hắn.

"Nhà ngươi sẽ làm sao để cùng ta qua đêm xuân cô đơn này đây?"

Hắn không nói gì, bất ngờ ôm lấy eo ta, đè xuống giường.

Đêm đó, hoa đào rơi rụng, gió xuân nổi lên.

Ta chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Sự đê mê của thể xác cộng với sự giải phóng của tâm hồn, và cả cảm giác thỏa mãn khi trả thù Mạnh Phổ.

Chúng ta quấn quýt với nhau cho đến trước bình minh, hắn an ủi tôi một hồi.

"Ta nên đi rồi, hẹn gặp lại."

Hắn đứng dậy mặc quần áo, ta vòng tay qua lưng hắn.

"Ngươi tên là gì?"

"Diệp Phong."

Sau khi Diệp Phong đi, ta trở lại cuộc sống thường nhật, yên bình và cô đơn, như dòng nước ch/ết khiến người ta tuyệt vọng.

Hai năm sau, Mạnh Phổ được điều chuyển về kinh thành làm quan, vì ta bị bệnh nên đã ở lại Thành Châu một năm mới lên kinh tìm hắn.

Lúc đó hắn đã có thϊếp thất.

Lúc đó ta mới biết, người phụ nữ đó chính là thanh mai trúc mã của hắn, sau khi gia tộc sa sút nàng ta đã trôi dạt đến kinh thành và sống trong thanh lâu.

Việc đầu tiên Mạnh Phổ làm khi đến kinh thành chính là chuộc tự do cho nàng ta, và dùng kiệu hoa đỏ rước nàng ta về nhà qua cửa chính.

Còn ta, không được ở trong Mạnh phủ, mà phải ở ngoại trạch.

Như thể ta mới là thϊếp.

Ta không gặp lại Diệp Phong nữa. Có lẽ hắn đã ch/ết.

Nhưng ta vẫn nhớ về đêm xuân ấy, về những âu yếm hắn mang lại.

Một năm sau, Mạnh Phổ được bổ nhiệm làm tể tướng.

Đó là khoảnh khắc rực rỡ nhất đời của hắn, hoa tươi khoe sắc, lửa cháy dữ dội.

Nhưng không lâu sau đó, hoàng đế đã coi trọng hắn qua đời, người kế vị không phải là đại hoàng tử mà mọi người mong đợi, mà là nhị hoàng tử.