Chương 1: Yêu nữ hại nước

Tân đế của nước Bắc Thương vừa mới kế vị, ở trong cung đình lúc này là thời điểm bận rộn nhất, từng hàng cung nhân vội vã qua lại, sự bận rộn đó lại toát ra một bầu không khí kỳ dị, ai nấy đều thấp thỏm lo sợ.

Bởi vì ngôi vị của tân đế Khấu Ngọc Trạch là do đại nghịch bất đạo, gϊếŧ cha đoạt lấy. Và tất cả chỉ vì một người phụ nữ.

"Oánh Cơ đó, quả thật là một tai họa!"

Mấy cung nữ trốn trong góc thì thầm bàn tán.

Nước Độ Tuyết vì cầu hòa mà dâng công chúa của họ lên Bắc Thương, chính là Oánh Cơ. Đoàn hòa thân sắp đến kinh đô Bắc Thương, Khấu Ngọc Trạch xông vào trướng, gϊếŧ cha đoạt lấy mỹ nhân.

"Dẫn đến cảnh cha con tương tàn, tạo ra tội ác gϊếŧ cha, chẳng phải là tai họa thì là gì?"

"Oánh Cơ này không phải lần đầu gây ra tội nghịch thiên. Ngay tại nước Độ Tuyết, nàng ta đã làm điều trái với luân thường đạo lý cùng với anh trai ruột của mình. Nàng đã khiến đại hoàng tử của nước Độ Tuyết say mê đến mức điên đảo, một người tài trí hơn người như vậy, thế mà bị phế truất khỏi hoàng tịch, bị trục xuất khỏi nước Độ Tuyết…”

Oánh Cơ đặt chiếc ống nghe xuống, không còn muốn nghe những lời bàn tán vô tình nghe được kia nữa.

Chiếc ống nghe trắng muốt này là món quà Khấu Ngọc Trạch tặng nàng. Vì nàng từng nói rằng những người tu luyện linh lực có khả năng nghe xa hơn người thường, nàng chỉ là phàm nhân, chưa từng trải qua cảm giác đó. Khấu Ngọc Trạch liền tặng nàng thứ này, có thể nghe thấy những âm thanh mà tai người bình thường không thể nghe.

Ở chín cõi mười hai nước này, từ khi sinh ra, mỗi người đã được định sẵn trong cơ thể có linh lực hay không và liệu họ có thể tu hành hay không. Cách đây rất lâu, chỉ có khoảng hai ba phần trên mười phần người mang trong mình linh lực, có thể tu hành để trường sinh bất tử, còn phàm nhân thì chỉ sống được vài chục năm ngắn ngủi. Sau hàng nghìn năm, người bình thường không có linh lực lại trở thành thiểu số.

Thật không may, Oánh Cơ là một trong những kẻ đáng thương đó.

Người bình thường không có linh lực bẩm sinh, đành phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc và công sức để có được linh khí tự vệ. Nhưng những linh khí mà người thường tranh giành, nhiều khi chỉ là thứ mà người có linh lực chế tạo ra một cách rất dễ dàng.

Ví dụ như ống nghe này, chẳng qua chỉ là Khấu Ngọc Trạch đưa linh lực vào một vỏ sò bình thường mà thôi.

Oánh Cơ hạ mi mắt, ngắm nhìn chiếc ống nghe, chìm vào suy tư. Nàng sắp lấy được thứ mình muốn từ tay Khấu Ngọc Trạch, giờ đây nàng cần tính toán làm sao để rời khỏi Bắc Thương và đi lấy vật tiếp theo.

“Công chúa chúng ta đang nghỉ ngơi—” Bên ngoài, Ba Tiêu cố gắng ngăn cản, nhưng không ngăn được Tuyết Trung Hồng.

Tuyết Trung Hồng xông vào, giận dữ hét lên: “Ngươi đã gây ra chuyện tốt đẹp gì đây!”

Chỉ trong chớp mắt, Tuyết Trung Hồng đã đứng trước mặt Oánh Cơ, bắt lấy chiếc cổ trắng muốt của nàng, nhấc bổng thân hình mảnh mai lên. Đôi chân của Oánh Cơ rời khỏi mặt đất, chiếc chuông bạc trên cổ chân nàng kêu lên những tiếng leng keng.

Hai tay Oánh Cơ bám lấy cổ tay của Tuyết Trung Hồng, đôi mắt long lanh ngấn nước đáng thương nhìn hắn ta, giọng run rẩy: “Hoàng, hoàng huynh…”

Nàng có gương mặt tựa hoa đào, tóc vấn mây, đôi mắt nhìn hắn ta tràn đầy quyến luyến. Tuyết Trung Hồng nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp như thần tiên này, gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ từ nàng. Cơn giận trong lòng Tuyết Trung Hồng bỗng dưng được xoa dịu, tan biến đi một phần.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn ta bỗng trở nên lạnh lẽo hơn.

Hắn ta sẽ không đi vào vết xe đổ của đại hoàng huynh!

Hắn ta mạnh tay ném Oánh Cơ xuống đất. Chiếc chuông bạc trên cổ chân Oánh Cơ phát ra hai tiếng leng keng, rồi im bặt.