Chương 17: Giấc mơ ướŧ áŧ

Không Phạn bước vào một không gian trắng xóa mờ mịt. Hắn chầm chậm tiến về phía trước, tà áo tăng màu tuyết của hắn bị hơi sương làm ướt. Hắn đi thêm vài bước, và thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bóng dáng đó, là chính hắn.

Lớp sương dày đặc đột ngột tan biến trong chớp mắt. Không Phạn bất ngờ thấy hình ảnh chính mình, thân thể trần trụi, và bên cạnh là Oánh Cơ cũng không một mảnh vải che thân. Nàng quấn lấy hắn, bàn tay nhỏ nhắn đeo chuông bạc vuốt ve ngực chàng, đôi môi ẩm ướt của nàng đặt những nụ hôn lên cổ hắn.

"Ầm" một tiếng, có gì đó nổ tung trong tâm trí Không Phạn. Hắn hoảng hốt lùi lại, thoát ra khỏi thần thức của Oánh Cơ.

Trong thực tại, thậm chí Không Phạn cũng lảo đảo lùi lại một bước, một sự thất thố hiếm thấy.

Khóe môi Oánh Cơ càng nở nụ cười đắc ý hơn, nàng nhẹ nhàng xoay ngón tay, tách ra một chút hương liệu trên đầu ngón tay.

Không Phạn vốn là một người có linh lực mạnh mẽ, lúc bình thường Oánh Cơ không bao giờ có thể hạ độc được hắn. Nhưng bây giờ tâm trí hắn đang chấn động, đó là thời cơ tốt nhất.

Oánh Cơ đứng dậy, vội vàng đi đến đỡ Không Phạn, lén đưa ngón tay đã thấm hương liệu chạm nhẹ vào y phục của hắn.

"Bệ hạ làm sao vậy?" Oánh Cơ ngây thơ nhìn hắn.

Không Phạn nhìn nàng, đôi mắt vô tội và ngây ngô ấy làm hắn không thể quên được cảnh tượng trong thần thức của nàng. Nàng lại dám nghĩ đến... nghĩ đến…

"Ta…" Hàng mi của Oánh Cơ khẽ run rẩy, đôi mắt dần dần ngấn nước, những giọt nước mắt nặng trĩu như muốn rơi nhưng lại chưa rơi xuống.

Nàng vừa tỏ vẻ oan ức vừa thẹn thùng, giọng nói mềm mại và run rẩy: "Không nói với Tuân cô nương là vì... nếu ta nói ra, sẽ không còn cơ hội gặp lại bệ hạ nữa..."

Không Phạn khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thầm niệm một câu Tĩnh Tâm Kinh, tâm trí nhanh chóng trở nên bình tĩnh lại.

Hắn lùi lại một bước, trong một khắc đã quay trở về với dáng vẻ tăng nhân lạnh lùng, xa cách của mình.

"Hãy dưỡng thương thật tốt." Không Phạn quay người rời đi, tấm rèm ngọc chạm nhẹ vào vai áo tăng của hắn, phát ra những âm thanh lách cách nhỏ nhẹ.

Oánh Cơ dõi theo bóng Không Phạn khuất xa, nàng uể oải ngồi lại bên giường, khẽ cười, rồi thổi bay chút hương liệu còn sót lại trên đầu ngón tay.

Đó không phải là một loại độc dược hại người, chỉ là một món quà nhỏ nàng tặng cho Không Phạn, để hắn có một giấc mộng đẹp mà thôi.

Nụ cười trên khóe môi Oánh Cơ dần trở nên thỏa mãn và vui vẻ.

Đêm đó, Không Phạn tụng một bài kinh dài trước khi nghỉ ngơi dưới gốc cây Bồ Đề, chìm vào giấc ngủ dưới ánh trăng.

Hắn vốn không bao giờ nằm mơ, khi ngủ, tâm trí và tinh thần đều chìm vào sự yên tĩnh, thanh thản.

Nhưng đêm nay, Không Phạn đã có một giấc mộng.

Một con rắn ẩm ướt quấn lấy chân hắn, từ từ bò lên người, cuộn chặt quanh hắn. Lưỡi rắn ướŧ áŧ nhẹ nhàng lướt qua bên mặt hắn.

Trong mơ, hắn lại không cảm thấy nguy hiểm, mà chỉ có một cảm giác ẩm ướt không thoải mái, như thể mình đang bị con rắn mềm mại đó kéo chìm sâu vào làn nước.

Sự ẩm ướt từ lưỡi rắn lướt qua bên mặt hắn dường như mang đến một cảm giác quen thuộc. Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ đột nhiên biến thành cảnh tượng mà hắn đã thấy trong thần thức của Oánh Cơ.

Không Phạn bừng tỉnh, thoát ra khỏi giấc mộng ướŧ áŧ ấy.

Hắn ngồi dậy, ngồi xếp bằng, khép mắt lại, tụng niệm Tĩnh Tâm Kinh, giọng niệm dần dần trở nên bình thản như nước.

Một lúc sau, khi hắn mở mắt, trong đôi mắt đã trở lại vẻ thanh tịnh.

Không Phạn cẩn thận hồi tưởng lại từng chi tiết xảy ra khi hắn gặp Oánh Cơ ngày hôm nay, hắn nhận thấy dường như có điều gì đó không đúng.

Hắn cúi đầu, nhìn xuống y phục của mình.

Trong chớp mắt, bóng dáng Không Phạn đã biến mất dưới gốc cây Bồ Đề.

Không Phạn đứng ngoài Tinh Cực Điện, nhìn ánh đèn le lói trong phòng của Oánh Cơ.

Bóng dáng Oánh Cơ lướt qua khung cửa sổ.

Không Phạn đẩy cửa phòng bước vào.

Oánh Cơ ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên nhìn hắn, vội vàng giấu thứ gì đó vào trong áo choàng.

Nàng dường như vừa tắm xong, chiếc áo choàng rộng lớn quấn quanh người cũng không che giấu được sự ẩm ướt trên thân thể nàng.

Không Phạn đưa tay về phía nàng: "Lấy ra."

Oánh Cơ lùi lại, lắc đầu.