Chương 23

Mặt người đàn ông to khỏe đỏ bừng như gan lợn, đồng đội đội mũ lưỡi trai phía sau cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Họ chỉ biết khu Tây là khu nhiễm bệnh nặng, cũng là nơi sụp đổ nhanh nhất, thật sự có người từ đó sống sót ra ngoài sao?

Nhưng dù lời cô ta nói có thật hay không, hiện tại súng ở trong xe, họ ở ngoài, chẳng ai muốn tiến thêm một bước làm bia sống.

"Nhưng mà tôi nghĩ đạn nên dùng để bắn zombie chứ không phải để bắn người sống." Đường Tiêu thu súng lại, tựa vào đệm da: "Các anh nghĩ sao?"

Suy nghĩ vài giây, người đàn ông to khỏe đặt gậy bóng chày xuống, đổi giọng: "Ha ha ha, gặp nhau là duyên phận, chúng tôi cũng không có ý định gì, giải thích rõ là được, không đánh không quen biết mà. Các cô lái xe bao lâu rồi, dầu còn đủ không, có cần xuống đổ thêm không?"

Đường Tiêu: "Ở gần đây chỉ có siêu thị, lấy dầu ăn đổ sao?"

Người đàn ông: "..."

"Tôi thấy không cần thiết, chúng ta đi thôi." Đường Tiêu nói.

Chu Béo khởi động xe theo bản năng, Trần Quang chuẩn bị đóng cửa sổ rồi ngớ người. Ủa, hình như nhân vật của hắn ta từ xã hội đen biến thành tài xế theo hầu rồi.

Thôi kệ, quan trọng là thoát thân thành công.

Người đàn ông còn chút không cam lòng, vội nói: "Tôi thấy các người đều là những người có bản lĩnh, bây giờ bên ngoài khắp nơi đều là zombie, đơn độc chiến đấu đâu an toàn bằng gia nhập tổ chức. Thế nào, có muốn gia nhập Hắc Long Xã của chúng tôi không?"

"..."

Hắn lại bổ sung: "Có thể các người không biết chúng tôi nhưng chắc chắn đã nghe qua tên của trụ sở chúng tôi!"

Nói đến đây, trên mặt hắn hiện lên một tia đắc ý: "Thiên, Quốc, Hội!"

Đường Tiêu nhíu mày: "Không quen."

Trần Quang lắc đầu: "Chưa nghe qua."

Chu Béo ngây ngô hỏi: "Đó là cái gì, Thái Bình Thiên Quốc à?"

Người đàn ông như bị đả kích: "Không thể nào, các người không thể không nghe qua được!"

Hắn trông đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn kích động hơn khi bắt được đầu zombie: "Các người bị cô lập khỏi thế giới sao? Sao có thể chưa nghe qua tên Thiên Quốc Hội?"

Đường Tiêu nhướng mày: "Không thì sao? Khi tôi đánh zombie ở thành Tây, thượng đế cũng không ra cứu tôi."

Đả kích gấp đôi, Santana phun ra một làn khói đuôi, xe phóng đi xa, chỉ còn nghe tiếng người đàn ông la hét: "Các người sẽ hối hận!!"

Cho đến khi đám người đó biến mất khỏi tầm nhìn, Trần Quang mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta lau mồ hôi lạnh, chân thành nói với Đường Tiêu: "Cảm ơn, vừa rồi nếu không có cô, tôi và Chu Béo có thể đã toi mạng rồi."

Hắn ta chỉ định tìm một đồng đội cùng cảnh ngộ lên xe, không ngờ vô tình gặp phải một đại lão. Đại lão còn cứu họ mấy lần.

Đúng là không nạp tiền mà trúng thưởng đồ hiếm!

Mấy người tiếp tục lái xe, giữa đường đi ngang qua một trạm xăng, sau khi đổ xăng xong họ tiện thể tìm được một tấm bản đồ, Trần Quang chỉ vào một lộ tuyến trên đó: "Đi từ đây, đại khái lái một tiếng là có thể rời khỏi thành phố Truy Dương, tiếp tục đi về phía Tây, nếu may mắn thì ngày mai có thể đến thành phố Trích Tinh."

Đường Tiêu: "Anh từng đến thành phố Trích Tinh à?"

Trần Quang thoáng chốc mặt lộ vẻ u ám nhưng lập tức thay bằng nụ cười: "Đúng vậy, nhưng là chuyện từ rất lâu rồi, bây giờ sống sót mới là quan trọng nhất." Hắn ta còn rất khoa trương thở dài một hơi, vỗ vai Chu Béo: "Nếu không có tôi, chắc có người ngay cả một con phố cũng không đi ra nổi."

Chu Béo ngại ngùng gãi đầu, cười ngớ ngẩn: "Đúng vậy."