Chương 5.2: Có thoải mái không

Thương Triệu vốn đang vùi đầu vào chiếc cổ mịn màng thon thả của Trì Sương, đôi môi cậu ấy chậm rãi hôn lên đôi má đang ửng hồng của cô rồi lật người ngã ra bên cạnh Trì Sương.

Cậu ấy đưa tay cởi bαo ©αo sυ chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙, thắt nút rồi vứt vào thùng rác bên cạnh tủ đầu giường.

Cậu ấy nghiêng người ôm lấy Trì Sương, tay vắt ngang thắt lưng cô vô thức vuốt ve.

Trì Sương đẩy cậu ấy ra, xoay người kéo chiếc chăn bị đá vào góc giường lên đắp qua người, che đi thân thể trần trụi của mình.

Thương Triệu từ phía sau hôn lên phía sau cổ Trì Sương làm cô bất giác run rẩy, đẩy đầu cậu ấy ra: “Đừng hôn…”.

Chậc… Sảng khoái xong thì trở mặt vô tình sao? Thương Triệu ôm Trì Sương từ phía sau, hắn đặt cằm lên vai cô, liếc mắt nhìn gương mặt đầy mị ý mê người của cô.

Trì Sương mặc kệ vừa mới xảy ra chuyện gì, cô đẩy Thương Triệu ra, còn mình cũng dịch sang bên cạnh: “Cậu nghỉ ngơi một chút, tắm rửa sạch sẽ rồi đi đi.” Thương Triệu nghe vậy thì có chút sửng sốt: “Đuổi tôi đi sao?”

“Làm xong rồi, cậu ở đây làm gì? Tôi đưa tiền phòng cho cậu thanh toán, cậu…”

Trì Sương còn chưa dứt lời thì đã bị đối phương đè xuống dưới thân, chặn cái miệng nhỏ nhắn vô tình của cô lại: “Còn chưa làm xong, tối nay tôi sẽ ngây ngốc ở đây cả đêm.”

*

Sáng hôm sau, căn phòng yên tĩnh vang lên những tiếng chuông điện thoại.

Người trên giường mơ mơ màng màng đưa tay mò mẫm tìm kiếm chiếc điện thoại nhưng đáng tiếc lại sờ trúng một cơ thể cường tráng.

“Đừng sờ nữa.” Người đàn ông bị đánh thức khàn giọng nói một câu, bắt được bàn tay đang đùa với lửa kia.

Trì Sương ngốc nghếch một giây, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tự hỏi người đàn ông bên cạnh là ai. Đôi mắt cô biếng nhát không muốn mở ra, rụt tay lại xoay người lần mò theo tiếng chuông điện thoại đang reo.

Cô vô tình xoay người kéo hết phần chăn của Thương Triệu ra, cơ thể Thương Triệu không kịp phản ứng đã bị lộ hết ra ngoài.

Thương Triệu bất đắc dĩ quay đầu về hướng Trì Sương, thấy cả người cô sắp lật xuống giường đang thò tay tìm kiếm dưới gầm giường. Chăn trên người cô hầu hết đều bị kéo về phía trước và bị đè dưới người, toàn bộ cơ thể phía sau của cô cũng bị lộ ra ngoài.

Trên lưng cô vẫn còn in lại dấu ấn của cậu ấy, sống lưng cong cong kéo dài đến thắt lưng, lại nhìn xuống bên dưới là cặp mông tròn trịa, đang vểnh lên.

Trì Sương vừa cầm được điện thoại di động tối hôm qua bị rớt xuống gầm giường, thấy người gọi đến là Tôn Thiền, cô lập tức nhận điện thoại: “Này…”

Cô có chút ngây ngốc bởi âm thanh phát ra từ miệng mình, cổ họng khàn khàn cơ bản là nghe không ra giọng cô.

“Ninh Ninh, cậu đang ở nhà hay ở đâu? Tối qua có ổn không? Sinh viên đại học quá là nhiệt tình, cái lưng già của tớ cũng sắp gãy ra mất rồi.” Âm thanh đầu dây bên kia của Tôn Thiền cũng khàn khàn, mang theo tiếng mũi như vừa tỉnh ngủ: “Tối hôm qua tớ thấy cậu đi cùng một người, thế nào…”

Trì Sương nghe đến thắt lưng của Tôn Thiền sắp gãy vô thức cô cũng sờ lên thắt lưng của mình. Hôm qua, lúc cả hai người bọn họ làm chuyện ấy thì coi như cũng êm ả, nhưng từ khi nói để cậu ấy rời đi, thì đối phương liền lăn qua lộn lại trên giường trêu chọc cô cả đêm, eo cô xem ra cũng sắp gãy đến nơi.

“Tớ…” Trì Sương run lên: “Ừ hừ…”

Thắt lưng cô bỗng nhiên cảm nhận được hơi nóng của cái ôm, là nơi mẫn cảm nên làm cô run nhẹ một cái, không nhịn được hừ một tiếng.

Tôn Thiền ở đầu dây bên kia kinh ngạc phát hiện có gì đó bất thường thì lập tức lên tiếng: “Cậu vẫn còn làm sao? Quấy rầy rồi quấy rầy rồi. Vậy tớ với cậu sẽ tám sau nhé haha.” Tôn Thiền nói xong thì cúp điện thoại.

Trì Sương tức giận ôm chăn xoay người nhìn Thương Triệu: “Tôi không cần nữa.”

“Được, tôi không chạm vào em.” Thương Triệu ôm gối nằm sấp xuống, nghiêng người nhìn Trì Sương, miệng hơi nhếch lên, bày ra bộ dạng của người vừa tỉnh ngủ.

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa sổ phòng ngủ. Trì Sương nhìn người đàn ông trước mặt, cơ bắp lưng của cậu ấy giãn ra, đường nét vô cùng quyến rũ. Ánh sáng mong lung rơi vào trên người cậu ấy như được phủ một lớp men. Tất cả hiện ra như một bức tranh thời Trung cổ.

Trì Sương bị ánh mắt của đối phương nhìn đến bất động, tay ôm chăn trong ngực nhất thời có chút sững sờ.

Thương Triệu cũng nhìn cô có chút ngơ ngác của người mới tỉnh ngủ, mái tóc ngắn lộn xộn lại có phần đáng yêu.

Lúc này Thương Triệu cầm lấy điện thoại Trì Sương ném trên giường lên nói: “Lưu lại số liên lac.”