Chương 6.2: Bạn giường

Người nọ nghe được tiếng thang máy đến theo phản xạ cũng lập tức ngẩng đầu. Nhìn thấy Trì Sương, anh ta nhanh chóng đỡ vách tường đứng lên đi đến chỗ Trì Sương. Sắc mặt anh ta không tốt lắm, quần áo trên người cũng nhăn nhúm lại. Dường như đã ngồi đây chờ cả đêm, anh ta dùng giọng điệu quen thuộc gọi tên của cô: “Ninh Ninh…”

Trì Sương mặt lạnh, mắt không chớp nhìn về hướng sau lưng anh ta, đi đến chuẩn bị mở cửa.

“Ninh Ninh…” Người đàn ông đứng chặn ở cửa ngăn Trì Sương, anh ta nhìn dấu vết trên người Trì Sương cảm thấy rất chói mắt, anh ta siết chặt nắm đấm: “Tối hôm qua em đi với ai?”

“Cao Hựu Ninh, chúng ta đã chia tay, tôi ở cùng ai không liên quan gì đến anh, tránh ra.” Trì Sương rất không kiên nhẫn, muốn đẩy người đàn ông trước mặt này ra.

“Ninh Ninh!” Cao Hựu Ninh nắm chặt lấy tay Trì Sương, chặt đến mức Trì Sương cũng cảm thấy đau đớn.

Cô giãy giụa: “Cao Hựu Ninh! Anh buông tôi ra!”

“Ninh Ninh, em đừng tức giận.” Cao Hựu Ninh buông tay Trì Sương ra, nhưng lại lập tức đưa tay nâng mặt Trì Sương lên, tay anh ta dán lên gò má của cô khẽ vuốt ve, hạ thấp giọng, dịu dàng nói với Trì Sương: “Anh vẫn yêu em nhất…”

Tay của người đàn ông dán lên da thịt cô, Trì Sương chỉ cảm thấy như có thứ gì đó dính vào mặt mình. Cô kháng cự quay đầu, hất tay anh ta ra.

Cao Hựu Ninh hạ mình năn nỉ, anh ta nói: “Ninh Ninh, anh và cô ta đã cắt đứt liên lạc. Em cho anh một cơ hội nữa được không?”

Trì Sương nghe anh ta nói những lời này chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh sao lại giống như nghe không hiểu tiếng người vậy. Tôi đã nói chia tay tám trăm lần, sau này không quấy rầy lẫn nhau nhưng anh lại đeo bám tôi không buông. Anh và cô ta cắt đứt liên lạc thì sao chứ? Không phải cô ta biết bản thân mình là tiểu tam rồi bỏ rơi anh sao?” Trì Sương châm chọc nói.

Vẻ mặt anh ta khó xử, hiển nhiên là bị Trì Sương nói trúng, xấu hổ không thôi. Anh ta cúi đầu, thì bị dấu vết trên người cô phản chiếu vào đáy mắt, lửa trong lòng bốc lên.

Bỗng nhiên anh ta tiến lên, ấn Trì Sương vào cửa. Anh ta không quan tâm đến sự kháng cự của cô, thân hình cao lớn của người đàn ông chắn trước mặt Trì Sương, làm cho cô không còn đường thoát.

Trong nháy mắt, anh ta cúi đầu ý đồ muốn cưỡng hôn Trì Sương.

Trì Sương bất thình lình quay đầu đi, giơ tay trực tiếp tát anh ta một cái.

Cái tát này của cô không chút nương tay “Ba…” một tiếng, vang vọng cả hành lang.

Gương mặt vì bị cái tát mạnh mà quay đi, đau đớn làm cho anh ta bình tĩnh lại vài phần. Anh ta nặng nề nhìn chằm chằm Trì Sương, đầu lưỡi trong miệng chống lên vành má bị đánh đến tê dại, trong mắt đè nén cảm xúc.

“Cao Hựu Ninh.” Trì Sương hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này anh còn dám đυ.ng vào tôi, tôi báo cảnh sát vì tội anh cố ý da^ʍ ô.”

Cao Hựu Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi buông Trì Sương ra.

Anh ta biết hôm nay Trì Sương sẽ không nghe mình nói chuyện, nên cứng ngắc thu tay về: “Được, anh không chạm vào em, em vào nhà đi, anh đi đây. Đợi khi bình tĩnh lại, hai ngày sau chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Tôi không có gì để nói với anh!” Trì Sương dùng sức đẩy người đàn ông ra, nhanh chóng ấn mật mã khóa cửa, lắc mình vào trong. “Rầm…” một tiếng, đóng cửa lại, không chút lưu luyến biến mất trong tầm mắt Cao Hựu Ninh. Người ngoài cửa trầm mặc ngây ngốc vài giây, nhớ tới dấu vết trên người Trì Sương cùng với sự khıêυ khí©h của người đàn ông tối hôm qua. Anh ta nắm tay lại thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn đè nén cơn tức giận. không cam lòng xoay người rời đi.

“Meo…”