Chương 8.2: Hôn trộm

Hai người trông rất thân thiết, vì để tránh đám đông xung quanh, lâu lâu cánh tay của hai người sẽ bị va vào nhau. Thương Triệu cúi đầu nhìn cánh tay của cô, khiến cậu ấy có chút rung động.

Cậu ấy muốn ôm lấy cô.

Lúc cậu ấy đang muốn thử vươn tay lên thì Trì Sương dừng lại, nâng bàn tay đó lên chỉ về phía trước: “Chọn quán này đi.”

Thương Triệu tất nhiên không phản đối, đi theo Trì Sương tiến vào trong tiệm, buổi tối là lúc cửa tiệm vô cùng đông khách, đại sảnh và tầng hai đều chật kín khách hàng, hai người tìm một lúc lâu mới tìm được chỗ để ngồi xuống.

Trì Sương: “Có thứ gì không ăn được không? Ăn cay không?”

Thương Triệu lắc đầu: “Không có kiêng gì, đều có thể ăn.”

Nghe được những gì cậu ấy nói, Trì Sương trêu chọc: “Thế thì cũng thật dễ nuôi.”

Hai người cùng nhau bàn bạc sau đó gọi một vài món, Trì Sương còn gọi thêm một bát cháo trắng, Thương Triệu nhìn thấy bữa khuya cô ăn cháo trắng cùng thịt nướng thật sự là mới lạ, người từ trước đến nay chỉ uống rượu cũng theo đó gọi một bát cháo trắng. Trì Sương không uống rượu nên gọi một chai sữa đậu nành, Thương Triệu thấy vậy cũng gọi sữa đậu nành giống cô.

Cậu ấy chỉ muốn thử những thứ cô thích có khẩu vị như thế nào thôi.

Hai người vừa gọi món vừa nói chuyện, ngược lại không có chút ngại ngùng nào, trong khi đợi món hai người nhất thời không có gì nói đều trở nên trầm mặc.

Trì Sương nhướng mày liếc nhìn người đối diện một cái, đúng lúc gặp phải ánh mắt của cậu ấy. Trì Sương không di chuyển tầm nhìn, nhìn cậu ấy chằm chằm, có chút cố chấp.

Từ lúc bắt đầu gặp nhau, cậu ấy vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt ấy thật sự rất nóng bỏng.

Thương Triệu vô cùng thích thú nhìn người trước mặt, cũng không phá vỡ sự trầm mặc mà càng trắng trợn nhìn cô tỉ mỉ hơn, nơi khóe mắt lộ ra ý cười.

Mọi người xung quanh đều đang uống rượu lớn tiếng cười nói, sự yên tĩnh của hai người so với hoàn cảnh nơi đây có chút không ăn khớp.

Trì Sương vừa đếm nhịp tim đang đập “thình thịch” của mình vừa chớp mắt.

May là tốc độ lên món của nhà hàng khá nhanh, món đầu tiên được đưa lên là cháo trắng. Trì Sương đúng lúc mượn cớ để nhìn ra chỗ khác, cô dùng thìa khuấy lên, xúc một thìa cháo nóng thổi rồi cho vào miệng.

“Thích ăn cháo sao?” Thương Triệu hỏi.

“Cũng bình thường, dạ dày không tốt.” Trì Sương nuốt một miếng cháo nhỏ, chiếc bụng trống rỗng nhanh chóng nóng lên: “Hôm nay bận quá không ăn được nhiều, nên ăn chút cháo cho ấm bụng.”

Trì Sương một năm gần đây vẫn luôn bận rộn với công việc mà lơ là việc chăm sóc bản thân, đặc biệt là khi được thăng chức vài tháng trước, cô làm việc vô cùng tận tâm, nhiều đêm không ngủ dẫn đến việc cô thường xuyên cảm thấy dạ dày không thoải mái. Hôm nay cô lại không ăn cơm đúng giờ, lo lắng đêm nay sẽ bị đau dạ dày cho nên mới gọi một bát cháo để lót dạ.

Vừa nghe cô nói không ăn được bao nhiêu thì Thương Triệu liền cau mày lại: “Vậy mà tại sao lại còn gọi nhiều đồ nướng dầu mỡ với cay như vậy.”

Trì Sương lại ăn thêm một miếng cháo: “Tôi thích, tôi muốn ăn.”

Thương Triệu nghẹn họng, muốn đề nghị gọi món khác nhưng đã nhịn lại.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cùng nhau ăn khuya, Thương Triệu không muốn quấy rầy cô.

Trì Sương: “Vậy tại sao cậu cũng ăn cháo?”

Thương Triệu cũng học theo cô dùng thìa khuấy cháo: “Nếm thử vị.”

Lúc Trì Sương ăn đồ nướng thích bỏ hết đồ trên que xiên ra rồi dùng đũa để gắp, nhưng một số xiên thịt bị kẹt chặt rất khó lấy ra, cô lấy rất chậm, Thương Triệu nhìn thấy vậy thì trực tiếp giúp cô bỏ hết đồ trên que xiên vào đĩa.