Chương 9.2: Hôn môi

Thương Triệu lúc đầu không hiểu, nên Trì Sương đã trực tiếp bò dậy khỏi ghế phụ, túm lấy vai người đàn ông để trèo sang chỗ ghế lái, lại lặp lại một lần: “Đem ghế của cậu điều chỉnh ra đằng sau đi.”

Thương Triệu vội vàng một bên đỡ người, một bên đem ghế của mình điều chỉnh ra sau. Trì Sương tay cầm váy trèo qua cần số, hướng vào giữa Thương Triệu và tay lái ngồi xuống đùi của anh.

Chiếc váy ngay lập tức trở nên ngắn hơn rất nhiều, một phần bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài không khí. Thương Triệu một tay đỡ lấy eo thon của cô, một tay nhẹ nhàng xoa nắn bắp chân cô.

“Làm cái gì?” Thương Triệu trong mắt nổi lên một đám lửa nhỏ, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Hôn môi đó.” Trì Sương nói một cách hiển nhiên, lại một lần nữa ôm cổ cậu ấy chặn đôi môi của cậu ấy lại.

Xe dừng ở trong góc của bãi đậu xe, đêm khuya rồi cũng không còn ai, có lẽ chính cảnh tượng đêm khuya vắng lặng đã cho Trì Sương can đảm để hành động, cô ghìm người đàn ông trên ghế lái, một bên hôn cậu ấy, một bên cởi cúc áo sơ mi ra, một bàn tay lạnh lẽo luồn qua khe áo tiến vào.

Bụng dưới đột nhiên mát lạnh khiến Thương Triệu trong vô thức co bụng lại, cơ bắp căng cứng, những đầu ngón tay mềm mại lướt dọc theo từng đường nét cơ bắp của cậu ấy, mang theo sự ngứa ngáy đến khó chịu. Bàn tay cậu ấy cũng phủ lên bắp chân cô, làn da vốn mát lạnh lại dần trở nên nóng bỏng hơn trong lòng bàn tay cậu ấy.

Trì Sương bị cậu ấy sờ đến mức khó chịu, không nhịn được cọ vào ống quần của cậu ấy.

Trời đã khuya, hai người dừng xe trong bãi đậu xe rồi hôn nhau, ghế lái vốn dĩ chỉ một người ngồi giờ đây đã bị hai người chen chúc, trong xe vốn dĩ đã yên tĩnh thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hai người đang hôn nhau triền miên, còn cả tiếng thở hổn hển của hai người.

Rõ ràng trên lầu là khách sạn nhưng hai người đều không muốn đi lên, mà chỉ muốn thân mật với nhau tại một nơi nhỏ bé dễ bị phát hiện này, hình như như vậy lại càng khiến người ta trở nên hưng phấn hơn.

Hôn một lúc lâu Trì Sương mới buông Thương Triệu ra, nằm trên vai cậu ấy thở hổn hển, đôi môi tê dại nhưng rất sướиɠ, rất thoải mái. Cùng cậu ấy hôn môi dường như có một loại thôi thúc không thể dừng lại, những mệt mỏi, ấm ức đều sẽ biến mất trong khoảnh khắc đó.

Tay cô vẫn để dưới lớp áo của người đàn ông, mà tay của người đàn ông cũng đang ở dưới lớp váy của cô.

Hai người ôm nhau thở nhẹ.

Trì Sương dán lên người cậu ấy cảm nhận nhịp tim đập nhanh dưới l*иg ngực, còn có sự cương cứng ở bên dưới, dán lên chân của cô cực kỳ cứng rắn.

Trì Sương di chuyển mông, điều chỉnh tư thế nhưng người đàn ông đã giữ cô lại khiến cô phải xích lại gần mình hơn.

“Đừng cử động.” Người đàn ông thấp giọng cầu xin.

Nghe giọng nói trầm thấp của cậu ấy, Trì Sương ôm lấy cổ cậu ấy hơi nghiêng đầu, cố ý mυ"ŧ tai cậu ấy vài lần, phát ra tiếng nuốt nước miếng, cô dùng đầu lưỡi liếʍ vành tai, tiếng mυ"ŧ truyền vào đầu Thương Triệu, bàn tay đặt trên mông Trì Sương càng siết chặt hơn.

Thương Triệu nhéo cặp mông mịn màng của cô cảnh cáo nói: “Đủ rồi.”