Chương 12.1: Con trẻ

Trì Sương bị nâng cằm lên, tầm mắt dừng ở gương chiếu hậu, tuy rằng chiếc gương rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cho cô thấy rõ vẻ mặt của mình lúc này.

Cô gái trong gương ánh mắt khép hờ lấp lánh, trong mắt ngậm một vũng nước xuân, khóe mắt chóp mũi hai gò má đều nhuốm màu ửng đỏ, cánh môi màu hồng bị răng trên cắn chặt, thái dương chảy đầy mồ hôi nhỏ, tóc rối bời dính vào bên mặt.

Người đàn ông phía sau dịu dàng gạt tóc cho cô, lộ ra khuôn mặt nhuộm màu du͙© vọиɠ. Anh nghiêng đầu bên tai cô, hôn tỉ mỉ bên cổ cô, hơi thở nóng ẩm dán lên da thịt của Trì Sương, nóng đến mức khiến cho tay chân người ta nhũn ra, cái rã rời trong cơ thể cùng với nỗi niềm khó nhịn từng đợt từng đợt xông thẳng vào nhau.

Cô hoảng hốt nhìn hai người trong gương.

Người đàn ông thân mật ôm cô có đường nét gương mặt rõ ràng, mắt sáng như sao. Anh khẽ ngước mắt nhìn vào tầm mắt Trì Sương trong gương, trong đôi mắt thâm sâu đen kịt cất giấu một ngọn lửa, sáng quắc rực rỡ, nóng đến mức Trì Sương không dám nhìn thẳng.

Anh nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô gái, chỉ một thoáng, sóng mắt cô trở nên hỗn loạn.

Trì Sương khó chịu hừ hừ, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, giơ tay nắm chặt vô lăng, muốn mượn lực ổn định dưới thân chống va chạm không ngừng.

“Ngưng Ngưng, mở mắt ra.” Người đàn ông dỗ dành cô.

Trì Sương lắc đầu: “Không muốn...”

“Không nhìn sao?” Người đàn ông càng ngày càng thêm sức ưỡn thắt lưng, đâm Trì Sương thẳng tắp, cả người đều nhào về phía vô lăng.

“Không nhìn...” Trì Sương cảm thấy mình trong gương rất xa lạ, cô chưa từng nhìn thấy mình như vậy.

“Rất đẹp...” Thương Triệu trìu mến hôn má hồng của cô, dưới thân lại cố gắng đưa mình vào chỗ sâu.

Chỗ giao nhau của hai người sớm đã lầy lội, ghế da cũng bị ướt một chút, trong xe tràn ngập một mùi tanh mập mờ.

“Ngưng Ngưng...”. Người đàn ông thở dốc dồn dập, khàn giọng gọi cô, cuối cùng thật sự nhịn không được, bóp cằm cô xoay mặt cô, sau đó dùng sức hôn cô, không ngừng liếʍ láp đôi môi anh yêu thích nhất.

Trì Sương nghẹn đỏ mắt, cô lại bị người đàn ông cướp đoạt hô hấp một lần nữa, máu trong cơ thể sốt sắng cuồn cuộn.

“Ư...” Sau khi thân thể mất kiểm soát, Trì Sương không ngừng run rẩy, hai tay cô nắm vô lăng dùng sức đến trắng bệch.

“Tuýt...”

Đột nhiên, một tiếng còi lớn vang vọng khắp bãi đậu xe, tiếng vang vang vọng khắp mọi ngóc ngách, đánh thức những người đang chìm trong bể dục.

Trì Sương hốt hoảng, eo nhỏ ưỡn lên, dưới thân đột nhiên xoắn chặt lại. Vách thịt trong huyệt mềm mại vì hoảng hốt siết chặt lấy Thương Triệu. Thương Triệu cũng bị kẹp đến bất ngờ không kịp trở tay, kêu lên một tiếng, tóm lấy Trì Sương để cô dựa vào l*иg ngực mình, dưới thân không ngừng chạy nước rút, tiếng cơ thể va chạm vừa nhanh vừa gấp.

“Có, có người...” Trì Sương luống cuống, nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang vòng quanh mình.

Thương Triệu liếc mắt một cái về phía sau, cũng không phát hiện xe chạy tới, chắc là đi đến bãi đỗ xe tầng khác.

Thương Triệu cố ý dọa Trì Sương: “Vậy thì kết thúc trước khi bọn họ tới đây.”

“Đến rồi! Đến rồi! Tôi, tôi...” Trì Sương còn chưa dứt lời, cả người thẳng tắp ngã vào trong ngực người đàn ông, cơ bắp toàn thân căng thẳng vài giây sau, cả người run rẩy không ngừng, dưới thân càng rối loạn co giật hơn.

“Ừ...” Tiếng thở dốc phát ra từ cổ họng người đàn ông, anh cắn chặt răng cắm mấy lần, cuối cùng vẫn bắn ở sâu bên trong.