Chương 13.2: Bạn trai

Cao Hựu Ninh đối với mẹ Trì và Trì Sương cũng không tệ lắm, bà rất hài lòng với anh ta, đáng tiếc không giữ được điểm mấu chốt trong nguyên tắc.

“Dù sao cũng chia tay, sau này anh ta thích thế nào cũng không liên quan đến chúng ta.”

Mẹ Trì nghe giọng điệu nhàn nhạt của Trì Sương, tuy rằng cô tỏ ra như người nɠɵạı ŧìиɧ không phải bạn trai của mình, không sao cả, nhưng mẹ Trì lo lắng cô sẽ lén lút giữ trong lòng mà khổ sở.

Mẹ Trì không nhắc tới Cao Hựu Ninh nữa, hai người sửa soạn lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, rồi cùng nhau trở về phòng ngủ trưa.

Buổi chiều cuối tuần nhàn nhã, ánh mặt trời vừa vặn ấm áp, Trì Sương trốn ở trong phòng mình ngủ bù, Kem cũng nằm sấp trên ghế sô pha bên cạnh, cái đuôi lông xù thỉnh thoảng quét một chút.

Tất cả đều rất yên tĩnh tốt đẹp, cho đến khi trong sân đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, có chút ồn ào, Kem mở mắt nhảy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Âm lượng người phụ nữ dưới lầu rất lớn, Trì Sương buồn ngủ mở mắt, cẩn thận nhận dạng, phát hiện là mẹ của Cao Hựu Ninh, còn có một giọng nam, giọng nói rất thấp, Trì Sương nghe xong một hồi lâu mới phản ứng lại, là Cao Hựu Ninh.

Trì Sương nhíu nhíu mày, xoay người rời giường.

Cô vốn định trực tiếp xuống lầu, tay mở cửa dừng lại, cô lại xoay người thay một bộ quần áo, sau đó mới ôm Kem đi xuống.

Mẹ Trì cùng mẹ Cao, Cao Hựu Ninh đang ngồi ở phòng khách, sắc mặt mẹ Trì cũng không tốt lắm, Cao Hựu Ninh vốn cúi đầu, nghe được tiếng bước chân sau đó ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Trì Sương thì vội vàng đứng dậy, dồn dập chào hỏi Trì Sương: “Ngưng Ngưng, nghỉ ngơi tốt chưa? Mẹ anh với anh đến để gửi cho em ít trái cây.”

Trì Sương cũng không tiếp lời, sắc mặt hờ hững, ôm Kem ngồi xuống bên cạnh mẹ Trì.

“Ngưng Ngưng à, sao con không về cùng Hựu Ninh? Một mình lái xe xa như vậy có mệt không? “Mẹ Cao nhiệt tình hàn huyên, bà ta dường như còn không biết hai người đã chia tay.

Trì Sương nói thẳng: “Dì, Cao Hựu Ninh không nói với dì sao, cháu và anh ấy đã chia tay.”

“Ôi chao, có chuyện gì hai đứa các con cứ từ từ nói, hai vợ chồng son nào có không cãi nhau, nói hết hiểu lầm ra là tốt rồi.” Mẹ Cao cười đẩy đẩy Cao Hựu Ninh: “Mau đi, con dẫn Ngưng Ngưng đi nói chuyện, mẹ với bà thông gia nói chuyện một chút.”

“Không cần.” Trì Sương hơi nâng cằm lên, ngạo nghễ nhìn Cao Hựu Ninh, “Không phải hiểu lầm, cháu tận mắt nhìn thấy, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Cái này...” Mẹ Cao nghẹn một hơi, Cao Hựu Ninh không nói rõ nguyên nhân, bà ta cũng không biết thì ra hai người là bởi vì chuyện này cãi nhau. Bà ta quay đầu giả vờ muốn đánh Cao Hựu Ninh, giơ cao cánh tay lên đánh vài cái trên người Cao Hựu Ninh, miệng mắng: “Thằng nhóc thúi, loại chuyện đốn mạt này mày cũng có thể làm được! Mày có xứng với Ngưng Ngưng, có xứng đáng với mẹ vợ mày không!”

Mẹ Trì vẫn không nói lời nào đột nhiên ngắt lời mẹ Cao: “Hai người lại chưa kết hôn, sau này mẹ đừng gọi tôi là thông gia nữa.”

Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo, mẹ Cao cười nói: “Hai đứa nhỏ đã yêu đương sáu năm, cũng không thể nói tan là tan đâu, Hựu Ninh chắc chắn biết sai rồi, tuyệt đối không có lần sau.”

“Đúng vậy, anh biết sai rồi Ngưng Ngưng, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, anh bảo đảm mà!” Cao Hựu Ninh vội vàng cam đoan nói.

Trì Sương thờ ơ vuốt ve Kem trong ngực, lắc đầu: “Không cần đảm bảo với tôi, tôi sẽ không cho anh cơ hội nữa.”

“Ngưng Ngưng...”

Mẹ Cao còn muốn khuyên: “Ngưng Ngưng con đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy, hai đứa bên nhau sáu năm, con cũng biết con người của Hựu Ninh, nó chỉ là nhất thời hồ đồ... Nếu như các con cứ như vậy chia tay, đó không phải là chậm trễ sáu năm sao...”

Trì Sương nhấc mí mắt lên, ánh mắt sắc bén quét về phía mẹ Cao: “Ý của dì là, cháu làm chậm trễ con trai dì?”

Mẹ Cao bị Trì Sương nhìn hoảng hốt trong nháy mắt, liên tục phủ nhận: “Dì cũng đâu nói như vậy, đứa nhỏ này thật là... Dì chỉ nói thời gian sáu năm quý giá cỡ nào, hai đứa các con qua năm đều ở ngưỡng 30 rồi, lại đi tìm mối cũng không dễ tìm đâu, mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, giải quyết vấn đề, lại hòa hợp tốt đẹp, không tốt sao?”

“Không tốt.” Trì Sương kiên quyết lắc đầu: “Chúng cháu không thích hợp, dừng sớm bớt tổn thương, tốt với tất cả mọi người.”