Chương 14.3: Ba dượng

Sắc mặt Thương Triệu không chút thay đổi, mí mắt nhấc lên, nhìn thẳng Thương Hạo, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Không phải cháu nói với mẹ cháu có huấn luyện sao?”

“Ban, ban ngày huấn luyện...” Thương Hạo quả thật không nói dối, nhưng cậu bị Thương Triệu nhìn đến căng thẳng đến cúi gập đầu, có vẻ rất chột dạ.

“Đi với ai?” Thương Triệu hỏi.

“Với... Một cô gái.”

“Chỉ có hai người các cháu?”

Thương Hạo liếc mắt nhìn Thương Triệu một cái: “Vâng.”

Thương Triệu không có được đáp án mình muốn cũng không tiếp tục hỏi, khoát tay đấm đuổi Thương Hạo: “Được rồi, đi tìm bạn gái của cháu đi, đừng chậm trễ huấn luyện.”

“Sẽ không đâu ạ.” Thương Hạo vội vàng bảo đảm.

Hai người đang nói chuyện, Tôn Thiền nhìn hai người từ xa cách đó không xa, trên tay cầm điện thoại di động đang nhanh chóng nhắn tin.

Tôn Thiền: “Mẹ kiếp, cậu của cậu sinh viên đại học này hơi cực phẩm nha, không nói còn tưởng là anh trai.”

Trì Sương: “Lên luôn đi.”

Tôn Thiền: “Lên chén cháu trai, lại có ý với người cậu, tớ cảm thấy không được phúc hậu cho lắm.”

Ngày đó Tôn Thiền cũng không thấy rõ mặt mũi của Thương Triệu, căn bản không ý thức được người anh này chính là “sinh viên đại học” bị Trì Sương dẫn đi.

Chờ Thương Hạo trở về, Tôn Thiền hỏi anh: “Thật sự là cậu à? Trẻ quá.”

Thương Triệu gật gật đầu: “Bà ngoại sinh ra cậu hơi muộn.”

“Còn rất đẹp trai.” Tôn Thiền khen một câu, lại nhìn thoáng qua bóng lưng người nọ, chậc chậc lấy tấm lưng kia.

“Chị à!” Chuông báo động của Thương Hạo réo mạnh, lôi kéo Tôn Thiền đi đến chỗ không nhìn thấy Thương Triệu: “Đó là cậu của em!”

“Tôi biết tôi biết.” Tôn Thiền bị kéo đến lảo đảo “Tôi chỉ nhìn một chút thôi mà.”

“Không được nhìn người khác.” Thương Hạo lôi kéo Tôn Thiền đi vào góc, ấn người lên tường, cúi người chặn hoàn toàn tầm mắt người ta, làm cho cô ấy chỉ có thể nhìn thấy mình.

Tôn Thiền nhìn sinh viên đại học trước người cả người bốc lên mùi ghen tuông, cảm thấy thú vị, sinh viên đại học lỗ mãng lại nhiệt tình, hiện tại cô ấy còn chưa chán. Cô ấy giơ tay lên câu lấy cổ cậu, chủ động dán lên, hôn cậu, nũng nịu dỗ dành: “Tôi chỉ nhìn xem, cũng sẽ không ăn người ta đâu.”

Bên kia hai người đang lời chàng ý thϊếp hôn nhiệt tình, bên này Thương Triệu cô đơn lấy điện thoại di động ra, ở trên giao diện chat với Trì Sương do dự thật lâu.

Quả thật làm ba còn chưa có trong kế hoạch nhân sinh của anh, chứ đừng nói là làm ba dượng cho người ta.

Lấy điện thoại di động ra, mở đoạn chat với Trì Sương, cuộc trò chuyện dừng lại ở lần trước hỏi cô ăn khuya, không còn liên lạc nữa.

Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của đối phương, người phụ nữ này cũng không chủ động tìm anh, nhưng anh chỉ thích cô.

Thật tiện.

Thương Triệu vừa phỉ nhổ mình, vừa gửi tin nhắn cho Trì Sương.

Máy đóng cọc: “Ra ngoài không?”

Bên kia phải mất nửa tiếng đồng hồ mới nhắn lại.

Ngưng Ngưng: “Không đâu.”

Thương Triệu nhìn chằm chằm hai chữ kia một lúc lâu, sắc mặt lãnh đạm thu hồi điện thoại di động. Anh ngồi xuống quầy bar uống một ly rượu, rất nhanh đã có người phụ nữ đến bắt chuyện.

“Soái ca, cùng nhau uống một ly nhé?”

Thương Triệu rũ mắt nhìn chằm chằm rượu màu hổ phách trong ly rượu, vài giây sau, hắn ngước mắt nhìn về phía đối phương, khóe miệng nhếch lên một góc độ cười như có như không, nói: “Được.”