Chương 19

Văn phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Chu Uyển bị hoảng sợ. Cô cúi đầu nhìn Tạ Hành theo bản năng.

Tạ Hành vẫn ngồi yên trên chỗ của mình, không hề bối rối hay lúng túng, hắn nhìn Chu Uyển với ánh mắt không rõ cảm xúc.

Tạ Hành khiến Chu Uyển bị kinh hãi, hắn lại quỳ xuống trước mặt cô, tư thế cực kỳ quyến rũ mê người.

Chu Uyển cầm trên tay một cây roi da, chặt chẽ nắm lấy, không dám thả ra. Cho đến bây giờ, cả hai đều không có tình cảm với nhau.

Chẳng qua có một lần Tạ Hành làm cho Chu Uyển tức giận trong công ty, cô cũng không kìm được mà nói với hắn: “Tạ Hành! Tôi sẽ bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi ở văn phòng!”

Thực tế, Tạ Hành là người cao ngạo, chưa bao giờ phải quỳ xuống trước bất cứ ai. Nhưng lúc này, hắn lại đang quỳ trước mặt Chu Uyển.

Tạ Hành nhìn cô với ánh mắt đầy cảm xúc và mong muốn.

Chu Uyển đập cây roi da xuống người Tạ Hành, để lại một vết đỏ trên da hắn. Hành động này khiến cô cảm thấy phấn khích và hưng phấn.

Chu Uyển hơi cúi người, xoa đầu Tạ Hành giống như xoa đầu thú cưng của mình, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Anh vẫn còn kém nhiều lắm.”

Mười phút sau, Chu Uyển rời khỏi văn phòng của Tạ Hành. Trong khoảng thời gian đó, hai người không làm gì ngoài chơi trò và hắn phải đeo một chiếc vòng cổ màu bạc có tên của cô để đánh dấu rằng hắn chính vật sở hữu của cô.

Mặc dù Chu Uyển không hiểu tại sao Tạ Hành lại làm điều đó, nhưng cô thấy vui và tiếp tục chơi cùng hắn.

Chu Uyển đến văn phòng của Tạ Hành và bỗng cảm thấy mình dần trở nên ngốc nghếch. Cảm giác hưng phấn vừa qua đi, cô càng suy nghĩ càng thấy lo lắng, liệu Tạ Hành gọi cô đến có đến với mục đích gì? Cô tự hỏi liệu hắn có đang dùng chiêu trò gì để không cho cô rời đi?

Không một ai có thể tưởng tượng được Tạ Hành có thể quỳ xuống trước mặt cô như vậy.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Tạ Hành chưa được bao lâu, Lý Nguyệt Minh liền gọi cho cô.

Đại khái Lý Nguyệt Minh nhầm tưởng rằng cô bị Tạ Hành áp bức nên cảm thấy buồn rầu, cô cũng lên tiếng an ủi Chu Uyển.

Nhưng Chu Uyển lại lắc đầu bảo không sao cả.

Lý Nguyệt Minh: “Không sao thì tốt, chắc Tạ Tổng cũng không nói mấy lời khó nghe đúng không?”

Chu Uyển: “Không có mà.”

Chu Uyển không nhớ rõ Tạ hành đã nói gì, cô chỉ nhớ được việc hắn đã quỳ trên đất và gọi cô một tiếng chủ nhân.

Chu Uyển bắt đầu lo lắng rằng đây có thể là một cái bẫy của Tạ Hành. Cô đến phòng vệ sinh muốn trấn tĩnh lại đôi chút. Ngoài ra cô cũng sử dụng điện thoại để tìm thông tin về Tạ Hành, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nói của hai đồng nghiệp.

Nhân viên A: “Này, cô biết cái người tên Chu Uyển không?”

Nhân viên B: “Đương nhiên là biết, cô ta đúng là mặt dày, còn dám tới công ty.”

Nhân viên A nói: "Hôm nay cô ta ăn mặc quá hở hang rồi, nói không chừng còn có ý định quyến rũ giám đốc, đồ trên người cô ta đa số đều là đồ hiệu cao cấp đấy!”

Nhân viên B: “Thật vậy à? Tôi không tìm hiểu mấy loại đồ hiệu cao cấp nên cũng không rõ lắm.”

Nhân viên A: “Loại người này quá ghê tởm, đi đến đâu là câu dẫn đến đấy, vừa nhìn là biết không phải người phụ nữ đứng đắn.”

Nhân viên B: “Tôi nghe nói cô ta đang câu dẫn Trần tổng đấy……”

Vừa dứt lời, Chu Uyển đẩy mạnh cửa bước ra. Cô nhìn vào gương liền phát hiện bản thân không quen biết hai người đó.

Hai vị đồng nghiệp kia ngẩn người kia nhìn thấy Chu Uyển, sau đó liền cúi đầu muốn rời đi.

Chu Uyển ngăn hai người đang định rời đi, khí thế nói: "Nói đi, tại sao không nói tiếp?"

Nhân viên A lúng túng, nhìn sang nhân viên B, cuối cùng xấu hổ nói với Chu Uyển: "Chúng tôi không phải đang nói chuyện riêng, toàn bộ công ty đều biết về việc của cô!"

"Hạng mục của Trần tổng vẫn còn, phải không?"

Chu Uyển không phải là người nhút nhát, cô nắm chặt tay nữ nhân đó và dẫn cô ta đến phòng làm việc của trưởng phòng, hỏi một cách rõ ràng: "Trần tổng, tại sao anh lại nói tôi câu dẫn anh?"

Trần tổng có vẻ không hiểu lắm, chỉ ngồi nghe Chu Uyển nói: "Tôi nghe nói mọi người từ trên xuống đều biết về vấn đề này. Hôm nay, tôi và anh đều ở đây, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này rõ ràng."

Toàn bộ những người có mặt đều nhìn sang, tò mò xem diễn biến sự việc.

Trần tổng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, phía sau là mấy người đồng nghiệp không dám lên tiếng.

Chu Uyển liền đi đến tổng khu làm việc, nói: "Bịa đặt cũng hay thật đấy, tôi mang đồ hiệu thì đã sao, liên quan gì đến mấy người? Ở đây ai đã từng nhìn thấy tôi câu dẫn người khác rồi hả? Nếu có ai đó trông thấy tôi câu dẫn người khác, hãy đứng ra và nói cho tôi biết tôi đã câu dẫn ai hả?"

Toàn bộ đều im lặng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.