Chương 21

Chu Uyển bất ngờ kêu lên: "Tạ Hành, anh là đồ đê tiện vô sỉ!"

Vậy mà cô lại cho hắn một cơ hội tốt như vậy!

Tạ Hành cúi người một chút, đưa tay bắt eo Chu Uyển, tay kia cầm túi đồ, hắn bắt đầu kéo cô vào nhà.

Đầu óc Chu Uyển choáng váng, chỉ nghe thấy Tạ Hành nói một câu: “Uyển Uyển à, em mà không giữ lời hứa sẽ bị phạt đấy!”

Chu uyển cảm thấy mỗi lần hôn Tạ Hành đều có cảm xúc rất kì lạ. Cô ngồi trên gian bếp, hai tay ôm lấy cổ Tạ Hành chủ động hôn môi hắn, cô cũng quên mất việc phản kháng khi nãy. Thậm chí cô còn cảm thấy vô cùng thích thú, toàn thân dần trở nên tê dại.

Quả thật ngay từ đầu cô cũng không phản ứng quá quắt, để mặc Tạ Hành bế đến phòng bếp, cô chỉ phản ứng bằng cách vùng vẫy tay chân và mắng hắn: "Tạ Hành, anh là đồ đê tiện, vô sỉ! Mau để tôi xuống!"

Tạ Hành đặt Chu Uyển, hắn cầm túi đồ trong tay đưa lên. Tiếng động của bao nilon lác đác lưa thưa, khiến Chu Uyển chú ý hỏi: "Trong túi là cái gì vậy?"

Tạ Hành không trả lời, chống tay trước mặt Chu Uyển, lại đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Chu Uyển nhanh chóng che môi và lên tiếng cảnh báo: "Ai cho phép anh hôn tôi!"

Tạ Hành hơi nhướng mày, lại gần hôn lên bàn tay đang che lấy môi kia. Sau đó lại mỉm cười tỏ vẻ ngây thơ nhìn cô.

Hai người đang đứng sát nhau không một kẽ hở, như không thể tách rời, bởi khoảng cách giữa họ không cho phép. Đôi môi của họ chạm nhau. Chu Uyển cũng ngửa đầu lên, Tạ Hành cúi xuống hôn cô.

Ánh cam của hoàng hôn lấp lánh rọi qua cửa sổ sát đất, chiếu vào bề mặt đá cẩm thạch trắng. Trong phòng không có đèn, khi ánh nắng cuối cùng của ngày tàn biến mất, toàn bộ cảnh tượng trong phòng trở nên sâu tĩnh và đầy ý nghĩa.

Hơi thở ái muội tràn ngập không khí khi Tạ Hành và Chu Uyển hôn nhau. Nếu đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, thì Chu Uyển cảm cảm thấy nó không đủ với cô. Cảm giác hai cơ thể cọ vào nhau khiến cơ thể Chu Uyển bùng cháy, xúc cảm hứng khởi ập đến một cách khẩn cấp đến mức làm cô khao khát.

Chu Uyển thích mọi nơi trên cơ thể Tạ Hành, cô luôn biết mình muốn điều gì, đặc biệt là những gì cô muốn từ trên người hắn. Cô nắm lấy áo sơ mi của hắn một cách tự nhiên và kéo chúng ra.

Sự táo bạo của Chu Uyển khiến Tạ Hành bất ngờ, hắn ngừng lại và đặt trán của mình vào trán của cô. Sau đó, hắn từ từ rời ra và nhìn thẳng vào mắt cô, làm cho khuôn mặt của Chu Uyển nóng bừng lên như lửa đang đốt.

Tạ Hành hỏi: "Em nghĩ sao về tôi?"

Chu Uyển lảo đảo một chút trước câu hỏi đầy ý nghĩa của hắn, trả lời ngần ngại: “Tôi... tôi không nghĩ gì cả."

Hơi thở nặng nề của cô trở nên mãnh liệt, như thể cầu cứu và mong muốn giải thoát khỏi những khao khát trong cơ thể. Tạ Hành đặt tay lên mặt cô, vuốt nhẹ má mềm mại của cô rồi hôn cô một cách cẩn thận. Hắn luôn có cách để đạt được mục đích của mình, giống như một con thú săn mồi. Cuối cùng, làm cho cô trở nên tình nguyện tiếp nhận hắn.

Không biết từ khi nào mà căn phòng trở nên tối sầm, khiến Chu Uyển không thấy rõ khuôn mặt của Tạ Hành.

Nhưng Tạ Hành lại bình tĩnh, hắn dùng tay vuốt lại váy cho Chu Uyển, sau đó hắn tiến tới bật đèn trong phòng. Ánh sáng chói lóa khiến cho Chu Uyển không thoải mái, hắn tiếp tục hỏi cô: "Em muốn ăn gì vào bữa tối?"

Chu Uyển không hài lòng và nắm chặt góc áo của Tạ Hành, ngửa đầu nhìn hắn với vẻ kiêu căng và nói: "Cái gì cũng đều cởi rồi! Bây giờ anh lại hỏi em muốn ăn gì vào bữa tối? Em muốn ăn anh đấy!"

Tạ Hành sửa lại bằng cách nói: "Vậy nên em mới mặc váy à."

Chu Uyển không vui và dùng tay chân như một con bạch tuộc dính lên trên người Tạ Hành để chơi xấu: "Em mặc gì mà chẳng được, nhưng em muốn anh chịu trách nhiệm!"

Tạ Hành cười nói: "Anh phải chịu trách nhiệm về cái gì? Chịu trách nhiệm về việc làm bạn trai của em sao?"

Chu Uyển biết rõ ràng, không thương cảm nổi mà!

Tạ Hành không nhượng bộ nhưng hắn chỉ đứng đó cho cô chơi xấu mà không hề tức giận. Thật ra hắn đang cố tình chọc tức cô, sau đó đưa ra câu hỏi: "Uyển Uyển à, anh là bạn trai của em phải không?"

Chu Uyển khẽ lắc đầu nhưng không trả lời.

Tạ Hành cúi gần lại và nói: "Em nói đi, anh sẽ chịu trách nhiệm đó."

Chu Uyển nói: "Anh là tên đầu heo!"

Tạ Hành nói: "Là bạn trai sao?"

Chu Uyển nói: "Anh là tên biếи ŧɦái!"

Tạ Hành nói: "Là bạn trai sao?"

Dù cô có chấp nhận hay không, cuối cùng mọi chữ cũng đều văng ra hết, Tạ Hành cũng đành chấp nhận.

Ánh đèn trong phòng bị tắt hết, khiến cho mọi thứ trong đó trở nên tối tăm hơn. Bên ngoài, màn đêm đã phủ kín và ánh đèn từ các con thuyền trên sông rất hiếm hoi.

Trên cửa sổ sát đất, có dấu vết của hơi nước được bàn tay nhỏ lau sạch. Dù ở trên tầng cao và có tầm nhìn rộng hơn, nhưng Chu Uyển vẫn cảm thấy run sợ và không dám phát ra tiếng.