Chương 24

Chu Uyển còn đang mệt mỏi, chỉ mặc một chiếc áo khoác riêng nhưng bị Tạ Lệ kéo khóa xuống, để lộ vết đỏ trên cổ của cô. Không ai lại nghĩ rằng đó là vết côn trùng đốt.

Nếu không nhìn thấy bằng mắt mình, ai làm nghĩ rằng Chu uyển cố tình che mấy dấu vết trên cổ chứ, cô cùng Tạ Hành có gì khác nhau đâu.

Tạ Lệ bỏ đũa xuống, híp híp mắt nhìn Chu Uyển: “Cậu có đau không?"

Chu Uyển tỏ ra bình tĩnh như một vị lãnh đạo, cô trả lời thẳng thắn: “Không…không đau đâu."

Vì Chu Uyển có làn da trắng nõn, nên khi hôn sẽ lưu lại dấu vết.

Bình minh xuất hiện khiến Tạ Hành cảm thấy có một chút vất vả, hắn tiếc không thể cùng cô thử hết mọi loại tư thế. Nhưng thật ra, Chu Uyển cũng không hoàn toàn tốt đẹp, nếu Tạ Hành cởi bỏ quần áo của mình, hắn cũng có thể nhìn thấy những vết hôn lớn bé trên ngực. So với Tạ Hành, Chu Uyển ấn định dấu hôn trên người hắn đậm hơn một chút. Tuy nhiên, dù thế nào, ở lúc đó, tất cả đều chỉ là hiệu ứng tình cảm tạm thời, không có cảm giác đau đớn.

Trong nhà, Chu Uyển còn có ba người vô cùng quan trọng!

Lúc này, Chu Uyển chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ. Cô chỉ nghĩ rằng mình đang bị kẹt trong một tình huống khó xử trong vài phút.

May mắn là Tạ Lệ cũng nhận biết rằng không nên ở lại quá lâu, cô đã tìm được lý do để kéo Chu Tư rời khỏi nhà Chu Uyển.

Chu Tư không nói gì thêm, chỉ điềm đạm nhìn Chu Uyển trước khi rời đi.

Sau khi hai người kia rời đi, chỉ còn lại Chu Uyển và Tạ Hành trong phòng ăn.

Chu Uyển ngẩng đầu và thấy Tạ Hành đang đứng bên cửa sổ sát đất trước khu vườn.

Tạ Hành biết đây là nhà của Chu Uyển nên hắn cũng lịch sự hỏi: "Có thể hút thuốc không?"

Chu Uyển bày ra vẻ mặt không hài lòng, trả lời: "Không thể!"

Tạ Hành gật đầu: "Vậy không hút nữa."

Tuy Tạ Hành không phải là người nghiện thuốc lá, nhưng khi tâm trạng hắn phiền muộn thì hắn vẫn sẽ hút. Tuy nhiên, khi biết rằng Chu Uyển không thích việc đó, hắn cũng cố gắng kiềm chế mình.

Chu Uyển nhíu mày, nói: "Em đã bảo anh đừng ra ngoài rồi? Tại sao còn cố chấp ra ngoài vậy hả!"

Tạ Hành trả lời: "Anh không có ý định đồng ý với yêu cầu của em."

Chu Uyển cảm thấy khó chịu: "Anh đang nghĩ gì vậy? Anh có biết rằng khi nãy em đã cảm thấy rất xấu hổ và không thể nói được gì không?"

Tạ Hành: "Vậy tại sao em không suy nghĩ trước khi nói?"

Chu Uyển: "Em nói cái gì! Chuyện đó không phải do anh ép em à!"

Tạ Hành: "Tôi ép em? Tôi ép em cái gì cơ?"

Chu Uyển không nghĩ ra nhưng cơ bản là cô không muốn thừa nhận.

Tạ Hành: "Nói không được chứ gì?"

Chu Uyển: "Anh thật sự rất phiền đấy!"

Cả hai người bọn họ đều kiêu ngạo và khó bảo, nhưng sau nhiều năm sống chung, đây là lần đầu tiên bọ họ cãi nhau.

Dù có bất cứ cảm xúc hay trải nghiệm gì, họ đều đang mơ hồ và không biết phải làm thế nào.

Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Chu Uyển cảm thấy phiền lòng về mối quan hệ này, cô tức giận nói: "Anh bớt giả vờ đi Tạ Hành, em biết rõ anh nghĩ gì. Ba năm trước, em đã nghe anh và anh trai của em nói chuyện rồi. Anh nói em là một con nhóc chưa lớn, anh không có bất kì tình cảm nào với em? Nực cười thật đấy? Trước đó một ngày chúng ta cùng đi ngắm hoa lê, sau còn ở trên giường hành động suốt một ngày một đêm.”

Tạ Hành dừng một chút, hắn không thể nhớ đã từng có một đoạn đối thoại như vậy với Chu Tư.

Cách hắn trầm mặc khiến Chu Uyển như đã có đáp án rõ ràng: “Anh đừng nghĩ sẽ chối, em nghe được rõ ràng không sót một chữ.”

Tạ Hành muốn nói gì đó, nhưng Chu Uyển ngắt lời: "Tạ Hành! Em biết anh chỉ là muốn chơi đùa một chút, hiện giờ không thể rời khỏi em sao?"

Tạ Hành trầm mặc trong giây lát, sau đó đi ngang qua trước mặt Chu Uyển.

Tạ Hành là người có khí chất từ lúc sinh ra, trông bộ dạng của hắn lúc này như muốn ăn thịt người.

Chu Uyển theo bản năng đã lùi ra sau một bước khi Tạ Hành đứng trước mặt cô và nói: "Đúng vậy, tôi không thể!"

Một cơn gió nhẹ mang theo hơi thở lạnh xâm nhập, Chu Uyển bất ngờ một chút nhưng nhanh chóng bình tĩnh, nói: "Anh nói xạo đấy à!"

Tạ Hành nói: "Chu Uyển! Cách sống của em rất hỗn loạn, ai cũng có thể làm điều này với em à? "

Chu Uyển nói: "Chẳng lẽ không phải thế sao?"

Có thể làm Tạ hành mất đi lý trí, e rằng chỉ có mỗi Chu Uyển. Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không gầm gừ nổi giận, thay vào đó là gương mặt bình thản y như việc đang họp hội đồng quản trị ở công ty

Hắn là người trầm ổn.

Tạ hành bất đắc dĩ duỗi tay nắm chặt cằm của Chu Uyển, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Chơi đùa sao? Đến tột cùng là ai chơi ai hả? Em vừa về nước thì chúng ta đã gặp mặt, chẳng lẽ không phải do em lôi kéo anh cùng chơi trò bạn trai sao?”