Chương 28

Lúc này, Chu Uyển không biết Tạ Hành có ở nhà hay không, cũng không biết hắn có chào đón cô không, nhưng cô thật sự muốn gặp hắn, ôm và hôn hắn.

Như lần đầu tiên họ đi khách sạn, Chu Uyển nắm lấy tay Tạ Hành, đi qua quán bar ở phố Ngũ Quang được thắp sáng đầy đèn, cô hỏi hắn: "Muốn chơi trò chơi không?"

Tạ Hành vui vẻ đồng ý đi theo cô. Cũng giống như lần thứ hai họ gặp nhau, Chu Uyển cầm lấy điện thoại của Tạ Hành, hỏi: “Hoa tai của em bị rơi vào hôm đi chơi với nah, anh có nhìn thấy nó không?”

Làm gì có cái hoa tai nào bị rớt, chỉ là cô kiếm đại một cái cớ mà thôi.

Thậm chí như lần thứ ba khi họ gặp nhau, Chu Uyển còn cố ý gửi tin nhắn chọc phá Tạ Hành, với những lời mơ mơ màng màng.

Dù là lần thứ mấy, Tạ Hành đều không từ chối lời mời của Chu Uyển.

Từ sân bay đến chỗ ở của Tạ Hành, chỉ mất hơn 20 phút. Hắn sở hữu không ít bất động sản tại thành phố này, trong đó có nhiều biệt thự đơn lập ở gần sân bay. Nhưng thực tế, Chu Uyển cũng không biết liệu hắn có đang ở đây hay không.

Đêm khuya thanh vắng, Chu Uyển ấn chuông cửa vài lần, hiển nhiên bên trong không có ai.

Nhất thời cảm xúc lên cao, đan xen giữa sự hứng khởi và xúc động, cùng với đó là sự mệt mỏi và nóng bức. Chu Uyển cảm thấy cô có chút lạnh, vì hiện tại cô mặc đồ cũng không mấy kín đáo.

Tuy thành phố Ôn nằm ở vùng duyên hải, nhưng không thể so sánh với sự nóng bức ở Đông Nam Á.

Với váy hoa dài, đôi chân mảnh khảnh của Chu Uyển được tôn lên đáng kể, nhưng cô lại ngồi ở cổng lớn có chút ngốc nghếch. Cô lấy điện thoại ra, phân vân liệu có nên gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho Tạ Hành không, giống như cách cô đã làm trước đây, với hy vọng gặp gỡ hắn. Nhưng cô lại nghĩ, liệu điều đó có khác gì so với trước đây không?

Sau khi than thở một hồi, Chu Uyển chuẩn bị đứng dậy, cùng lúc cô nghe được một giọng nói rất nhỏ.

Một chiếc xe màu đen dừng lại gần Chu Uyển, người đàn ông chậm rãi bước ra. Chu Uyển không thấy rõ được tâm trạng trên khuôn mặt hắn, cô chỉ biết là hắn rất cao.

Đó chính là Tạ Hành.

Trước khi cô kịp nói gì, hắn đã lên tiếng trước: "Uyển Uyển".

Tạ Hành ngồi xuống trước mặt cô, cùng cô mắt đối mắt: “Nghỉ phép vui chứ?”

Chu Uyển tiến lại gần liền ngửi thấy được mùi rượu lẫn mùi đồ ăn, cô nhíu mày hỏi: “Anh đi ăn chơi đàn đúm à?”

Tạ Hành mỉm cười: “Tôi Làm gì mà được thoải mái như vậy.”

Tạ Hành về đây không phải trùng hợp, hắn vừa tham gia một bữa tiệc xã giao nên muốn đến nơi này để nghỉ ngơi.

Cửa nhà có gắn camera, có người đến sẽ biết ngay. Do đó, hắn muốn tài xế chạy nhanh hơn bình thường.

Tạ Hành hiện tại rất kích động, chỉ là hắn giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Đột nhiên, hai người nhìn nhau trong một khoảng thời gian ngắn mà không nói gì. Tạ Hành bắt đầu trước để phá vỡ sự im lặng: “Vậy, em muốn chơi trò chơi à?”

Chu Uyển lắc đầu, trả lời: “Ừ, nhưng không nhất thiết phải là trò chơi.”

Cô tiến gần hơn với Tạ Hành, mang theo sự tinh ranh trên khuôn mặt: “Tạ Hành, anh có muốn chơi cùng em chơi một trò chơi vui vẻ như một cặp bạn bè không?”

Tạ Hành không trả lời, nhân lúc Chu Uyển không phòng bị liền hôn lên môi cô một cách mãnh liệt. Chu Uyển định phát ra tiếng kháng nghị nhưng nhanh chóng bị nuốt hết bởi Tạ Hành.

Hắn dùng tay lấy đỡ lấy gáy của Chu Uyển, ép cô mở môi ra, thành công dây dưa một chỗ cùng cô.

Chu Uyển bất ngờ khi bị Tạ Hành ôm lấy và đưa vào phòng. Họ cứ thế dính chặt lấy nhau. Chu Uyển khi nãy nãy còn cảm thấy lạnh nhưng bây giờ đã không còn nữa.

Nhưng khi cô cô cố tình chạm tay vào người Tạ Hành, lại khiến hắn thở dốc, gắt gao ôm chặt lấy cô.

Chu Uyển nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ khó phân biệt, nhưng thực tế lại không như vậy. Tạ Hành không ngay lập tức tấn công cô khi họ vào trong nhà, cảm giác mãnh liệt của nụ hôn dần dần tắt nhạt.

Hắn ôm Chu Uyển đặt trên ghế sofa và vuốt nhẹ tóc cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô. Điều đó khiến cho cHu Uyển cảm thấy bị mê hoặc. Mỗi lần họ cùng nhau làm chuyện đó, Tạ Hành đều nhìn Chu Uyển chăm chú khi cô ở dưới thân hắn, trong ánh mắt của hắn luôn có một chút hồng.

Chu Uyển biết rằng hắn đang nghĩ gì, điều đó khiến cô trở nên rối rắm và kích động đến nỗi cảm giác tê liệt.

Chu Uyển ngại ngùng đưa tay che mắt Tạ Hành.

Nhưng hắn không cho phép cô làm thế và bắt lấy tay cô để hôn nhẹ, sau đó hỏi một cách thân mật: "Vừa mới về? Cố tình tới đây để tìm tôi à?"

Tạ Hành biết cô đã đợi ở bên ngoài bao lâu, ngay cả rương hành lý của cô vẫn đang ở bên ngoài.

Cô lại cảm thấy ngượng ngùng. Tạ Hành không trêu đùa Chu Uyển thêm nữa, hắn hôn nhẹ lên tay cô, thân mật hỏi: "Bay lâu như vậy? Có phải mệt mỏi lắm không?"