Chương 50: Mặt trời của em

Cuối cùng Đặng Hạn Cung cũng đã đặt xong vé. Trước khi quay trở về Anh, ông và con trai có ghé sang thăm Tô Bá Minh vì nghe nói anh bị thương nghiêm trọng. Nhìn những vết thương trên khắp người Tô Bá Minh khiến ông có chút khó chịu, chau mày nói:

- “Là kẻ nào hại con ra nông nổi này? Cậu sẽ giúp con xử lí tên đó.”

Anh gượng cười nhìn người đang không ngừng lo lắng, từ tốn nói:

- “Con không sao rồi cậu. Nhưng mà cậu thật sự muốn đưa Hạn Siêu về Anh sao?”

- “Đúng vậy. Thằng bé đến lúc thay cậu quản lí An Hảo rồi.”

Trước khi chia tay, Đặng Hạn Siêu nói chuyện riêng với Tô Bá Minh. Anh đưa lá thư rút từ bên trong túi ra đưa về phía Tô Bá Minh nói:

- “Em nhờ anh chuyển lá thư này đến cho cô ấy.”

Tô Bá Minh nhận lấy lá thư sau đó gật gật đầu ngầm đồng ý. Vài ngày sau đó, anh tiễn hai người ra sân bay. Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Đặng Hạn Siêu chỉ có thể giữ lại những kỉ niệm ở nơi đây vào trong trí nhớ của mình. Anh đi quá vội đến mức vẫn chưa nói lời tạm biệt với Tɧẩʍ ɖυ.

Sáng hôm sau, Tɧẩʍ ɖυ mới hay tin rằng Đặng Hạn Siêu đã trở về Anh, Lạc Dao đã kể lại chuyện này cho cô nghe. Tɧẩʍ ɖυ nghe xong có chút giận dỗi, nhìn người bên cạnh, nói:

- “Thật là. Đã bảo là bạn bè mà lại không nói một lời tạm biệt.”

Chẳng hiểu tại sao kể từ khi Đặng Hạn Siêu trở về Anh. Cả ngày, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, chính là sự hóm hỉnh của Hạn Siêu. Anh thường xuyên trêu chọc hay làm trò khiến cô cười cả ngày. Hôm nay thiếu đi anh cho nên có chút trống trải.

Nhìn thấy nét buồn bã trên gương mặt của Tɧẩʍ ɖυ, Tiêu Tường vẫn không hiểu vì sao, cho đến khi anh nghe Tô Bá Minh kể lại liền bừng bừng lửa giận. Hóa ra nguyên nhân chính là Đặng Hạn Siêu.

- “Lại là cậu ta. Tôi sẽ khiến cô ấy vui vẻ trở lại.”

Nói rồi, Tiêu Tường lái xe phóng thật nhanh đến một hiệu sách. Anh lục tung khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra một quyển “Bí quyết trở nên hài hước.”

Gương mặt lúc này của Tiêu Tường chợt sa sầm xuống khi nhìn tựa sách. Anh lập tức ném sang một bên, tìm một quyển khác “Làm gì cho hết buồn?”

- “Cái gì vậy chứ?”

Anh đứng mãi mà nghĩ ngợi điều gì đó, cuối cùng quyết định lấy cả hai quyển và một vài quyển khác. Anh nhanh chóng lái xe đến tìm cô, vừa mở cửa ra đã thấy Tiêu Tường đứng chắn trước cửa, anh múa may kiểu gì đó trông thật hài hước, không giống như anh của thường ngày. Mạc Tɧẩʍ ɖυ trố mắt nhìn chằm chằm, sau đó không nhịn được mà cười lớn:

- “Anh muốn chuyển sang làm nghệ sĩ hài sao?”

- “Em vui vẻ lại rồi.”

Thấy cô vui vẻ cười nói khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm liền nhảy xổ lên như một đứa trẻ. Tɧẩʍ ɖυ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô hỏi:

- “Chuyện gì chứ? Em buồn sao?”

- “Anh nghe nói em buồn vì chuyện Đặng Hạn Siêu rời khỏi công ty.”

- “Cũng có chút. Nhưng em sớm đã hết buồn rồi. Người tài giỏi như cậu ấy thích hợp với môi trường tốt hơn.”

Cô vừa nói, lại nhìn anh mà bật cười. Bất ngờ môi cô đã bị anh khóa kín tự khi nào, một lúc sau mới buông cô ra, nhoẻn miệng nói:

- “Đây là sự trừng phạt dành cho em vì đã khiến anh lo lắng.”

Vừa nói dứt câu đã bị cánh tay bé nhỏ của cô ôm chặt. Cô nhắm mắt ôm anh thật lâu, sau đó nói:

- “Cảm ơn anh, Tiêu Tường. Mỗi lúc ở bên cạnh anh như thế này khiến em cảm thấy rất hạnh phúc. Anh chính là ánh mặt trời sưởi ấm cuộc sống tẻ nhạt của em.”

Lời nói của cô giống như một dòng nước ấm chảy vào tận bên trong con người vốn dĩ lạnh lùng của anh. Anh vô cùng trân trọng người con gái này, muốn được bảo vệ, che chở cô suốt cả cuộc đời, mãi mãi.