Chương 15

Tận đến khi tới khách sạn TL, Kiều Kỳ mới xem như thả lỏng tâm tình phức tạp khó nói trong lòng, miễn cưỡng tập trung tinh thần đi vào cửa lớn khách sạn với lão Trương.

Kiều Kỳ vẫn luôn cảm thấy vận khí của mình rất bình thường, không phải quá tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải xấu.

Có một thời gian anh si mê mua vé số, mua một tờ vé số hai tệ, ngẫu nhiên sẽ trung được năm, mười tệ, anh còn cố ý ghi sổ tính toán, một tháng không lãi cũng chẳng lỗ, về cơ bản là hòa vốn.

Nhưng từ sau khi anh gặp được Lâm Trục Vân, những lần vận khí tốt đúng là vô cùng tốt, tuy nhiên mỗi lần vận khí kém cũng là hết sức kém.

Tỷ như giờ này phút này, Kiều Kỳ mang vẻ mặt mệt mỏi kéo rương hành lý của mình, cùng lão Trương đi vào sảnh khách sạn.

Khách sạn TL nói đúng ra là một khu nghỉ dưỡng, nằm trên núi Phượng Loan ở ngoại thành thành phố B, được ông chủ Lâm xây dựng cách đây hơn mười năm, có thể sử dụng để tổ chức hội nghị, nghỉ ngơi, phúc lợi cho nhân viên công ty, ngoài ra còn có thể kinh doanh đón khách ở ngoài.

Trên núi Phượng Loan có khu trượt tuyết đạt tiêu chuẩn, vào mùa tuyết rơi có không ít khách du lịch, ngoài ra, phong cảnh nơi này mùa hè cũng không tồi, cho nên khách sạn cũng rất biết tận dụng kiếm thêm một chút lợi nhuận.

Kiều Kỳ không phải lần đầu tiên tới nơi này, bình thường những cuộc họp thường niên của tập đoàn cũng đều diễn ra ở đây, nhưng với thân phận của anh trước đây cũng chỉ có thể ở lại ăn một bữa cơm, tham gia chút tiệc tối đã phải đi rồi, không có nhiều cơ hội ở lại.

Lần này anh đến trước tận hai ngày trước khi cuộc họp thường niên diễn ra, thời gian dư dả, nhưng ngược lại anh cũng không hề vui vẻ chút nào.

Kiều Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía tòa kiến trúc đồ sộ được xây tựa vào núi, trong lòng lại có chút khẩn trương không nói nên lời, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp thay đổi.

Kiều Kỳ và lão Trương đi vào sảnh khách sạn, đôi giày trượt tuyết của anh dính nước bùn trên đất, mặt bên còn có mảng vết bẩn màu đen trông rất khó coi, giẫm trên nền gạch sảnh khách sạn nhìn lại càng thêm rõ ràng.

Anh cau mày cúi đầu xem, bỗng nghe thấy từ xa có âm thanh một đám người nói chuyện đang tới gần.

Lão Trương dùng khuỷu tay huých huých cánh tay anh, Kiều Kỳ ngẩng đầu, thì thấy có mấy người trẻ tuổi từ thang máy đi ra, nhìn qua đều khoảng 20, có nam có nữ, ăn mặc thời thượng tinh tế, đi ở giữa đi đầu đúng là Lâm Trục Vân, cậu mặc quần dài màu đen, áo len cashmere cổ chữ V màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác đen, thong dong sải bước vô cùng đẹp trai.

Kiều Kỳ đã chuẩn bị tinh thần để gặp Lâm Trục Vân, nhưng theo những gì anh nghĩ thì phải là sau khi đến khách sạn, ngủ một giấc thật ngon, sau đó tắm rửa rồi đắp mặt nạ, lại thay đổi một kiểu tóc đẹp, mặc vào bộ đồ Zegna anh vừa tốn một số tiền lớn mua mấy ngày trước, lại xịt thêm hương nước hoa nam tính bất khuất của Dior, ưu nhã cùng lão Trương đến cuộc hẹn.

Bằng cách nào đó, cảm giác của anh lúc thấy Lâm Trục Vân giống như là thấy bạn trai cũ, nhất định không thể mất mặt trước mặt cậu ta.

Mà không phải giống như bây giờ, anh lái xe tận hai giờ đồng hồ, tối hôm trước sau khi đọc sách còn ngủ không ngon, lão Trương mở điều hòa quá lớn, anh còn chảy không ít mồ hôi, có lẽ mùi trên cơ thể bây giờ không thơm tho gì, còn có, giày của anh, chói lọi một mảng màu đen dơ bẩn, Kiều Kỳ nhịn không được co chân giấu về phía sau.

Trái lại nhóm người Lâm Trục Vân, từng người một ăn mặc chỉnh tề, nam đẹp nữ xinh, giống như là mới từ tạp chí người mẫu bước ra. Kiều Kỳ lần đầu tiên cảm thấy tự ti, anh cúi đầu ho khan một một tiếng, không chú ý tới ánh mắt rung động của Lâm Trục Vân trong khoảnh khắc nhìn thấy anh.