Chương 18

Kiều Kỳ lúc lâu sau mới nói, “Bọn họ đều là người Lâm gia, là anh em ruột, nếu như Lâm Trục Tuyết cầm quyền, cảnh ngộ của Lâm Trục Vân cũng sẽ không tệ.”

“Suy nghĩ của cháu đơn giản quá rồi, Tiểu Kiều,” lão Trương thở dài, “Sản nghiệp Lâm gia quá lớn, vì việc phân chia này, chuyện gì người ta cũng có thể làm ra, năm đó Lâm Trục Phong chết cũng không đơn giản.”

Kiều Kỳ còn muốn nói cái gì nữa, đã nhìn thấy ánh đèn sáng của khu nghỉ dưỡng TL, lão Trương vẫy vẫy tay, “Những lời này cháu nghe qua vậy thôi, tỉnh rượu thì quên đi.”

Kiều Kỳ gật gật đầu, có chút cảm động, lão Trương đối với anh thật là đào tim đào phổi, làm anh không nói nên lời.

Trở lại phòng, Kiều Kỳ lại đi tắm rửa qua một lần, anh gọi điện thoại cho quầy lễ tân, đem quần áo đi giặt hết, sau đó nằm trên giường chơi di động, mới vừa chơi không được bao lâu, điện thoại bàn trong phòng đã vang lên.

Kiều Kỳ nhận điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nam trẻ tuổi, nói, “Muốn ra ngoài uống với tôi một chén không?”

Nghe vậy, Kiều Kỳ liếc nhìn di động, chỉ mới 9 giờ, thời gian còn sớm, hơn nữa, cho dù hiện tại có là nửa đêm, anh cũng muốn đi.

“Được, đi đâu?”

“Sân thượng khách sạn này, anh ra cửa đi đến hành lang phía bên phải, ở đó có thang máy lên thẳng tới nơi.” Người kia nói.

“Được, tôi lập tức qua chỗ cậu.”

Kiều Kỳ gác điện thoại, luống cuống tay chân mặc lại bộ đồ lộng lẫy kia, mặc được một nửa lại cảm thấy đêm hôm khuya khoắt ra ngoài như vậy có hơi long trọng, rối rắm hai giây lại thay sang áo len màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo lông dài màu đen sau đó thì ra cửa.

Anh đi dọc theo hành lang về phía bên phải đi đến cuối, nơi đó quả nhiên có một cái thang máy, nhìn qua hẳn là cho nhân viên khách sạn dùng.

Kiều Kỳ ấn nút chờ thang máy mở cửa sau đó đi vào lên tầng cao nhất, đinh một tiếng, thang máy tới rồi.

Trong nháy mắt cửa mở, Kiều Kỳ cảm giác trước mắt sáng ngời, một gương mặt tinh xảo đang mỉm cười nhìn anh.

“Đi thôi, từ nơi này đi lên chính là sân thượng, tôi dẫn anh đi xem xem.” Lâm Trục Vân chỉ chỉ hành lang cuối cửa sắt.

Kiều Kỳ từ thang máy đi ra, nhìn về phía cậu chỉ, “Cậu rất thích trèo cao sao?”

Lâm Trục Vân nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Xem như là vậy đi.”

Cậu ở phía trước dẫn Kiều Kỳ đi, thường thường quay đầu lại liếc anh một cái, Kiều Kỳ bị cậu nhìn đến khó chịu, túm túm áo lông mình, “Cậu cứ nhìn tôi làm gì?”

Lâm Trục Vân cười một chút, “Tôi phải nhìn anh, nếu không nói không chừng anh sẽ bỏ chạy dọc đường mất.”

Cậu nói lời này miệng lưỡi mang chút hài hước, một người như cậu, dùng ngữ khí thân mật này nói chuyện, tuyệt đại đa số mọi người đều khó có thể kháng cự lại mị lực, người phàm như Kiều Kỳ thì lại càng không phải ngoại lệ.