Chương 5

Ninh Tinh Nguyễn kinh hãi, muốn cầu cứu, lại phát hiện mình không thể động đậy.

Phải chạy trốn!

Suy nghĩ này lập tức hiện lên trong suy nghĩ của hắn, “thị lực” của hắn trong nháy mắt xuyên qua tầng tầng bóng tối, nhìn thấy một căn phòng cổ xưa được xây dựng trên bãi cỏ khô héo.

Điện thờ trống rỗng, ngoại trừ một chiếc ghế gỗ đặt ở ghế chính hướng ra cửa. Chiếc ghế gỗ được phủ đầy những lá bùa màu vàng cũ và mới xếp chồng lên nhau thành từng lớp rải cả xuống cả mặt đất.

Bỗng nhiên gió nổi lên, mấy tờ giấy bùa bay khắp nơi, để lộ một tấm bảng gỗ đặt trên ghế.

Ninh Tinh Nguyễn “nhìn” qua. Thấy được đó là một tấm biển gỗ đã cũ kỹ, trên đó có khắc 3 chữ bằng màu đỏ tươi, trông rất quỷ dị.

Là tên của hắn.

Một cảm giác lạnh lẽo lan truyền từ bàn chân đến ngón tay, rồi lan tỏa sau lưng, cuối cùng gáy hắn lạnh toát.

Đang lúc Ninh Tinh Nguyễn đang hoảng sợ, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh chói tai, khung cảnh trước mắt tan biến như làn khói, một bóng đen mơ hồ đang ngồi ở trên ghế.

Tiếng còi vang inh ỏi, Ninh Tinh Nguyễn đột nhiên mở mắt ra, nhìn khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, nhịp tim vốn đang đập loạn nhịp vì sợ hãi của hắn cũng dần dần đều đặn trở lại.

Lại một giấc mơ khác.

Hắn tháo tai nghe ra, thở dài nhẹ nhõm, đưa tay sờ trán, cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Theo tiếng còi, đoàn tàu dừng lại ở trạm dừng, mọi người lần lượt đi lên, toa xe dần dần trở nên náo nhiệt.

Ninh Tinh Nguyễn hít một hơi đi vào toilet rửa mặt, nước từ trên mặt chảy xuống khiến hắn rùng mình. Trong đầu hắn hiện lên mấy hình ảnh, nhưng hắn càng nghĩ càng mơ hồ, không thể nào nhớ chính xác được những gì diễn ra trong giấc mơ.

Chiếc ghế gỗ... bài vị? Vừa rồi hắn đã mơ thấy những thứ này phải không?

Ninh Tinh Nguyễn nhìn mình trong gương, bối rối sờ sờ cổ mình, cảm thấy mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng.

Hắn quay về chỗ ngồi không dám ngủ nữa mà kiếm thứ gì đó vừa ăn vừa cầm điện thoại để gϊếŧ thời gian.

Tàu dừng thêm hai trạm nữa ở trên đường đi, có người lên xuống tàu. Cuối cùng, tàu dừng ở huyện Tam Bản lúc 2 giờ 30.

Sau khi ra khỏi ga xe lửa, Ninh Tinh Nguyễn vội vàng tìm xe, vừa kịp đón chuyến xe buýt cuối cùng đi qua thôn Tứ Thủy, lên xe nhìn tài xế khởi động xe, lái ra khỏi ga mới thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Tinh Nguyễn có chút bối rối trước huyện nhỏ xa lạ này, khi rời đi cùng với chú mình, hắn chỉ nhớ rằng đường phố ở huyện Tam Bản rất chật hẹp, khắp nơi đều là nhà cấp 4, dây điện lộn xộn dày đặc che phủ nửa bầu trời.

Dù bây giờ chưa phồn thịnh nhưng đường phố rộng rãi, sạch sẽ, ngăn nắp.

Hoàn toàn khác trong trí nhớ của hắn.