Chương 8

Một chiếc chuông đồng có kích thước bằng quả trứng được treo bằng sợi dây màu đỏ, đung đưa trong gió.

Người dân trong làng sống một cuộc sống bình thường, khi trời tối, trên đường sẽ không có người. Ninh Tinh Nguyễn phát hiện trước cửa nhà nào cũng có treo chuông gió.

“Chú ơi, những chiếc chuông này dùng để làm gì vậy?” Hắn tò mò hỏi.

Ninh Bình Dương ngẩng đầu cười nói: "Cái này thì sao chú biết được? Chú cũng hỏi chú Tư của cháu, nhưng chú Tư nói rằng đây là việc cần làm để có thể dời mộ.”

Ninh Tinh Nguyễn nghĩ tới bộ phim mình đã xem, nói đùa: “Nó không phải dùng để triệu hồi linh hồn phải không?”

Lúc này sắc trời đã tối, gió thổi, tiếng chuông đồng vang vọng khắp đường phố, lời vừa nói ra, hai chú cháu lập tức im lặng, nhìn nhau, dứt khoát chuyển qua chủ đề khác.

Có lẽ vì lý do tâm lý, Ninh Tinh Nguyễn luôn có cảm giác như có người đang nhìn mình, càng đi vào trong thôn, cảm giác bị nhìn chằm chằm càng mạnh, nhưng lại không thấy ai.

Khi sắp đi đến cuối con đường, tiếng cửa gỗ cọt kẹt khiến tim hắn lỡ nhịp, theo tiếng động, hắn nhìn thấy cửa trước nhà hé mở, theo ánh chiều tà, hắn cùng người trong phòng nhìn nhau.

Ninh Tinh Nguyễn không ngờ tới cảnh tượng này, sợ đến mức suýt chút hét lên.

Vẻ mặt người nọ đột nhiên thay đổi, có vẻ như đang sợ hãi, cánh cửa đóng sầm lại rồi mở ra, chỉ thấy một bà lão chống nạng run rẩy bước ra nhìn hai chú cháu bọn họ.

"Thím ba, thím vẫn chưa ăn cơm à?" Ninh Bình Dương nhìn thấy bà lão đi ra liền chào hỏi, sau đó kéo Ninh Tinh Nguyễn nói: "Đây là Tinh Nguyễn. Tinh Nguyễn, đây là bà Tam.”

“Chào bà.” Ninh Tinh Nguyễn ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.

Bà Tam nheo mắt, lẩm bẩm: “Con lớn rồi, đã thành thiếu niên rồi.”

Bà ấy có vẻ hơi bối rối, nói chuyện với Ninh Bình Dương mấy câu sau đó run rẩy bước vào nhà.

Trước khi đóng cửa lại, Ninh Tinh Nguyễn nhìn thấy bà Tam lại nhìn hắn bằng ánh mắt... rất xa lạ, khiến hắn rất khó chịu.

Ánh mắt cảnh giác khiến hắn có cảm giác như mình giống như một tên trộm không thuộc về nơi này.

Nhưng thật khó hiểu, hắn lại không nhớ ra bà Tam này trong ký ức của mình.

Đi qua hai con đường, Ninh Tinh Nguyễn nhìn thấy cánh cửa và bức tường quen thuộc.

Ninh Bình Dương đẩy cửa sân bật đèn lên, trong sân lập tức sáng sủa.

Mười năm sau, khoảng sân nhỏ này hầu như không thay đổi chút nào, chỉ có cỏ dại và gốc rạ còn sót lại trong những vết nứt của những viên gạch đá xanh cho thấy nơi đây đã lâu không có ai sinh sống.

"Trước khi trở về, chú đã nhờ chú Tư tìm người dọn dẹp, mua một ít chăn ga gối đệm, mấy ngày nữa chúng ta có thể ngủ thoải mái.”

Ninh Bình Dương mở cửa bước vào, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt còn chưa tiêu tan hoàn toàn, sự lạnh lẽo của căn nhà đã lâu không có người ở khiến Ninh Tinh Nguyễn không kịp chuẩn bị mà hắt hơi.