Chương 3: Người thứ ba

“Hả?” Cận Ngôn Từ nhướng mày, một đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào tôi trên ghế sô pha, tôi lặng lẽ liếc nhìn nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt anh.

Sao tôi lại có cảm giác đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì bị bắt gặp này!

"Thật sự mà! Lập Hạ, chị nói có phải hay không?" Xuyên Hà dường như sợ sự tình huyên náo không đủ lớn, kéo tôi qua.

"Tôi là bạn trai cũ của cô ấy." Cận Ngôn Từ nắm cổ tay tôi, cười nửa miệng nhìn tôi, "Tôi đến giúp cô ấy làm thủ tục ly hôn."

Tiếng la hét phấn khích trong phòng riêng càng lúc càng xa.

Thời điểm phục hồi lại tinh thần thì tôi đã ngồi trong xe của Cận Ngôn Từ.

“Anh đang làm gì vậy?” Tôi cảnh giác nhìn Cận Ngôn Từ càng lúc càng đến gần, còn mặt tôi cũng đỏ bừng lên.

“Giúp em thắt dây an toàn” Cận Ngôn Từ kéo dây an toàn bên cạnh, thắt lại rồi không chút do dự rời khỏi người tôi, “Em nghĩ anh định làm gì?”

"Ồ" Tôi ngượng ngùng cười, nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài của Cận Ngôn Từ, bắt đầu suy nghĩ về tư liệu tiểu thuyết khác nhau.

"Sống ở đâu?"

"Trong trái tim anh."

Tôi thề là tôi vừa nghĩ ra một cốt truyện mới: người đàn ông dùng đôi tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay cô, bi thương hỏi: “Đến tột cùng thì trong lòng em còn có vị trí của anh không?"

Ước gì tôi có thể cắn đứt lưỡi mình, và tôi chỉ có thể thầm nói Amen hàng trăm lần trong lòng.

"Khương Lập Hạ, cô có biết một người đã kết hôn mà đi nɠɵạı ŧìиɧ là khái niệm gì không?" Cận Ngôn Từ lạnh lùng nhìn tôi, khóe môi khẽ cong lên, "Hay là cô cho rằng tôi, Cận Ngôn Từ, sẽ vì cô mà làm người thứ ba?"

Cận Ngôn Từ từ từ tiến sát vào tôi, gương mặt đẹp trai đó được phóng to ra, tôi nhìn có chút mê mẩn.

Nhiệt độ trong xe đang dần tăng lên, chúng tôi đang tiến gần nhau hơn, khi chóp mũi của anh ấy sắp chạm vào mũi tôi, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày tôi, phá vỡ bầu không khí mơ hồ của giờ phút này.

"Ọe..." Thật sự rất mất mặt, tốt nhất là tôi vẫn nên ngủ thì hơn.

Lần nữa tỉnh lại, đầu tôi như muốn vỡ ra. Mắt còn chưa mở, không nhịn được than thầm:"Đây có phải là cảm giác bị xé toạc ra không?”

"Bị xé toạc ra hay không thì tôi không biết, nhưng bộ vest của tôi em đền như thế nào đây?" Giọng nói của Cận Ngôn Từ truyền đến bên cạnh tôi, làm cho tôi lập tức thanh tỉnh. Đầu và thắt lưng một chút cũng không còn đau, lập tức bật dậy như lò xo.