Chương 4

Đã đến giờ Giang Tiểu Đoàn đi ngủ.

Thằng bé không thể chịu đựng được nữa, thò cái đầu nhỏ ra khỏi phòng ngủ nhìn vào phòng khách, chỉ thấy ba đang một mình: “Chú đó đi rồi à?”

Giang Vân vừa mới lừa được Đoàn Dương đi, lúc này cậu đã hoàn toàn kiệt sức rồi, đã nhiều năm trôi qua vậy mà Đoàn Dương vẫn khó hầu hạ như thế: “Đi rồi.”

Giang Tiểu Đoàn chạy tới: “Ba, chú ấy thật sự là bố của con sao?”

Giang Vân: “Không phải, chú đó và con không có quan hệ gì.”

Giang Tiểu Đoàn có chút thất vọng: "Dạ."

Giang Vân nhận ra tâm tình của con trai có chút thay đổi: "Sao vậy?"

Giang Tiểu Đoàn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Con thấy những đứa trẻ khác có cha có mẹ, nhưng con chỉ có ba."

Cậu nhóc chỉ nghĩ rằng những bạn khác có hai người, còn nó thì ít hơn những đứa trẻ khác một người, trẻ con ở độ tuổi này chưa biết nhiều nên tự nhiên muốn có hai cha mẹ.

Chị gái của Giang Vân vốn dĩ sức khỏe không tốt, bệnh tật phát tác trong quá trình sinh nở nên không may qua đời, mà khi ấy Giang Tiểu Đoàn chưa đầy một tuổi, vậy nên cậu bé hoàn toàn không có ấn tượng gì về mẹ.

Khi Giang Vân đưa Giang Tiểu Đoàn về quê nhà để nuôi dưỡng, lúc đó Giang Tiểu Đoàn mới được hơn một tuổi, cuộc sống ở quê không mấy tốt đẹp đối với một đứa trẻ mồ côi, lại bởi vì sinh non, nên đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, cơ thể gầy gò, chẳng lớn hơn con mèo là bao. Ông bà của Giang Tiểu Đoàn thậm chí còn chẳng thể tự chăm lo cho bản thân chứ đừng nói đến việc chăm sóc cho một đứa trẻ mong manh và ốm yếu này.

Nuôi một đứa trẻ không cha, không mẹ ở một nơi nghèo khó và lạc hậu là một điều chẳng hề dễ dàng, vì vậy mà khi đó, Giang Vân vừa đi học vừa phải đi làm thêm, chọn cách thuê một căn hộ ngoài trường để nuôi đứa con của người chị gái đã mất. Suy cho cùng thì Giang Tiểu Đoàn cũng là người thân duy nhất của cậu.

Giang Tiểu Đoàn chưa từng hỏi về những chuyện như này, vốn dĩ Giang Vân cho rằng đứa nhỏ không quan tâm, mà bây giờ thấy đứa trẻ nói như vậy, cậu nhất thời không nói nên lời.

Dù sao thì Đoàn Dương thật sự không có quan hệ gì với Giang Tiểu Đoàn.

Giang Vân ngồi xổm xuống, do dự hỏi: “Đoàn Đoàn, con thật sự muốn có thêm cha mẹ sao?”

Giang Tiểu Đoàn là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó lập tức ôm chặt lấy Giang Vân, sau đó duỗi thẳng cánh tay vươn lên, cười rạng rỡ nói: “Con có ba là đủ rồi!”

Giang Vân xoa xoa đầu con trai nhỏ.

Giang Vân tắm cho Giang Tiểu Đoàn xong rồi đặt con trai trên giường, sau đó lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, cậu vừa cởi hai chiếc khuy trên cùng của chiếc áo sơ mi thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh chợt vang lên. Giang Vân cầm chiếc điện thoại lên và nhìn qua, trong màn hình hiển thị dãy số điện thoại quen thuộc, là số điện thoại của Đoàn Dương.

Những năm học cao trung, hai người luôn ở cùng nhau như hình với bóng, một bước không rời, vậy nên cũng không cần đến điện thoại để liên lạc. Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Đoàn Dương vẫn không muốn hai người phải tách nhau ra, cậu ta nhất quyết muốn đưa Giang Vân về nhà, thế nhưng Giang Vân không đồng ý. Nghĩ đủ mọi cách mà vẫn không đưa được người về, Đoàn Dương không chịu nổi nên mua một chiếc điện thoại cho Giang Vân, nhưng Giang Vân cũng không chịu nhận. Là một người độc đoán và có tính chiếm hữu cao, Đoàn Dương yêu cầu Giang Vân bắt buộc phải chọn một trong hai, hoặc là cầm điện thoại để cậu ta có thể kiểm tra thường xuyên, hoặc là ở lại nhà cậu ta.

Giang Vân cuối cùng cũng thỏa hiệp, cậu cầm chiếc điện thoại mới với số điện thoại của Đoàn Dương được ghim lên đầu trong danh bạ, trí nhớ của cậu vẫn luôn rất tốt, huống chi bốn số cuối của Đoàn Dương là 1111, mà bốn số cuối số điện thoại cũ của cậu là 0000, Đoàn Dương đã cố ý chọn như vậy và nói rằng chúng là số điện thoại đôi.

Giang Vân biết nếu không trả lời trả lời điện thoại của Đoàn Dương, cậu ta sẽ gọi điện liên tục đến khi nào nghe máy mới thôi, cuối cùng Giang Vân nhấc điện thoại lên hỏi: “Sao vậy?”

Đoàn Dương sau khi bỏ vợ vẫn có chút không vui, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hạnh phúc, vợ anh không cần hỏi anh là ai, rõ ràng trong lòng cô đã có anh, cô luôn nhớ số điện thoại của anh, “Em yêu , bạn đang làm gì vậy? Tôi đã thêm bạn trên WeChat. Bạn đang làm gì vậy? "Chưa bao giờ vượt qua?"

Trước đây Đoàn Dương vẫn không vui vì vợ đột nhiên bỏ đi, nhưng bây giờ cậu ta lại cảm thấy hạnh phúc bởi lúc này khi vợ cậu ta nhấc máy không cần hỏi cậu ta là ai, Đoàn Dương nghĩ rằng rõ ràng trong lòng Giang Vân vẫn luôn có cậu ta, Giang Vân vẫn luôn nhớ rõ số điện thoại của mình, “Bảo bối à, em đang làm gì vậy, anh đã thêm bạn trên WeChat với em rồi sao em không chấp nhận?”

Giang Vân: "Sao cậu biết tài khoản WeChat của tôi?"

Đoàn Dương đọc sơ yếu lý lịch của cậu: “Đương nhiên là anh đã tìm số điện thoại của em rồi. Số máy trước đây tốt như vậy, sao em lại không dùng nữa?”

Giang Vân đương nhiên phải đổi số điện thoại khi cậu cắt đứt liên lạc với Đoàn Dương, úp mở nói: “Số điện thoại trước đây bị mất rồi.”

Đoàn Dương chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của vợ mình, bởi trong mắt của cậu ta đối phương là một người thật thà, lương thiện, không phải loại người sẽ nói dối: “Sau này anh sẽ đổi cho em một số điện thoại khác.”

Giang Vân: “Số điện thoại hiện tại của tôi vẫn rất tốt.”

Đoàn Dương: “Được rồi, vậy em mau đồng ý WeChat của anh đi.”

Giang Vân tắt điện thoại và mở WeChat ra, ngoài lời mời kết bạn của Đoàn Dương gửi đến ra, còn có rất nhiều tin nhắn do Triệu Chu Thần gửi đến, nhưng mà bây giờ cậu không có thời gian để xem, vì cậu còn phải đi tắm, đã quá muộn rồi, sẽ đánh động đến Giang Tiểu Đoàn.

Ngay sau khi cậu chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương, Đoàn Dương đã nhanh chóng gọi video WeChat tới.

Giang Vân từ chối.

Đoàn Dương gọi lại, Giang Vân lại tiếp tục từ chối.

[Đoàn Dương: Bảo bối.]

[Giang Vân: Tôi đi tắm.]

Nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, Giang Vân cởi hết cúc áo trên người, Đoàn Dương lại gọi video một lần nữa.

[Giang Vân: Tôi muốn đi tắm.]

[Đoàn Dương: Bảo bối à, chúng ta tắm cùng nhau đi, chúng ta sẽ cùng nhau gọi video.]

Giang Vân trực tiếp chặn tin nhắn WeChat của Đoàn Dương để không bị làm phiền.

Sau khi tắm rửa lau khô người, anh lấy điện thoại ra xem, Đoàn Dương đã gửi rất nhiều tin nhắn, Giang Vân kéo lên trên nhìn, toàn là hình ảnh cơ ngực và cơ bụng.

[Đoàn Dương: Bảo bối à, anh đã tập luyện rất chăm chỉ, không hề thiếu một cơ bụng nào cả.]

Giang Vân kéo xuống, bức ảnh cuối cùng là ‘thằng em nhỏ của Đoàn Dương’ đang ngóc đầu lên đầy phấn chấn trong bàn tay của người kia, một bức ảnh đồi truỵ không ngay thẳng một chút nào.

[Đoàn Dương: Anh nhớ vợ anh quá.]

Đôi mắt của Giang Vân mở to và cậu không có thời gian để xem từng bức ảnh thân hình mạnh mẽ và gợi cảm của Đoàn Dương, cậu bỏ qua tất cả các hình ảnh về ngực và cơ bụng.

Chỉ có hình ảnh cuối cùng được bấm vào.

Tôi đã không nhìn thấy nó trong vài năm rồi, nó thậm chí còn khủng bố hơn trước.

Kỹ thuật kém đã đủ đáng sợ chứ chưa nói đến kích thước quá lớn như vậy.

Giang Vân không dám nhìn nữa, nỗi ám ảnh kinh hoàng vẫn kéo dài, nhanh tay thoát khỏi giao diện tin nhắn với Đoàn Dương.

Cứ cho là cậu chưa từng nhìn thấy đi.

[Đoàn Dương: Bảo bối.]

[Giang Vân: Đã đến giờ đi ngủ rồi.]

[Đoàn Dương: Anh không ngủ được.]

[Giang Vân: Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, Đoàn Đoàn cũng phải đi học.]

[Đoàn Dương: Nhưng anh nhớ vợ anh.]

Giang Vân không muốn nói chuyện cùng cậu ta nữa.

[Đoàn Dương: Vợ ơi, gửi cho anh một bức ảnh của em đi.]

Tất nhiên Giang Vân chưa bao giờ làm như vậy.

[Giang Vân: Không.]

[Đoàn Dương: Chụp ngay đi mà.]

Để bịt miệng cậu ta, Giang Vân đang định bật camera điện thoại lên.

[Đoàn Dương: Anh muốn ảnh vợ anh không mặc quần áo.]

Giang Vân im lặng tắt máy ảnh.

[Đoàn Dương: Nhớ vợ anh quá.]

Giang Vân cuối cùng đã nhận ra mình sắp làm gì.

“……”

Cuối cùng, Đoàn Dương đã nhận được một bức ảnh như ý muốn, trong ảnh là cần cổ thon gọn, xương quai xanh thanh tú xinh đẹp, đôi vai trắng như tuyết lộ ra một nửa, và không có gì khác.

Cuối cùng, Đoàn Dương cũng yên lặng.

Nửa giờ sau.

Đoàn Dương hài lòng gửi tin nhắn: Chúc bảo bối ngủ ngon.

Giang Vân không trả lời.