Chương 7

Giờ nghỉ trưa.

Trưởng phòng lại đi xuống, vượt qua Giang Vân, đi thẳng đến bàn làm việc đối diện với cậu: “Tiểu Tần, ông chủ Đoàn cho gọi cậu lên văn phòng.”

Trưởng phòng Vương dường như đã trở thành người phát ngôn của ông chủ Đoàn, ông chủ yêu cầu anh ta đi xuống và gọi bất kỳ nhân viên nào lên, ngoại trừ Giang Vân.

Còn về việc người đó được gọi để làm gì thì không nói.

Quản lý Vương cảm thấy tò mò về hành vi bất thường của sếp họ trong ngày hôm nay nhưng không thể hiện ra ngoài.

Tiểu Tần đang định đi lấy đồ ăn trưa thì nghe thấy mình bị gọi lên văn phòng liền nhanh chóng đứng dậy đi lên tầng, ông chủ của họ chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ ai lên gặp như vậy trong giờ nghỉ trưa, hơn nữa ngày thường cũng ít khi tiếp xúc với những nhân viên bình thường như họ, nên trước tình huống kỳ lạ này, mọi người bắt đầu nói chuyện xôn xao.

Không đến ba phút, Tiểu Tần trở về, nói với Tiểu Lý ở bàn làm việc bên trái Giang Vân: "Sếp Đoàn gọi cậu lên."

Tiểu Lý khá bất an và đang bắt đầu suy nghĩ xem liệu công việc gần đây của mình có làm không tốt hay không.

Ngược lại, tiểu Tần được các đồng nghiệp vây quanh.

"Ông chủ Đoàn gọi cậu lên làm gì?"

Bản thân tiểu Tần cũng có vẻ bối rối, ông chủ gọi anh ta lên và hỏi rằng bữa trưa ăn gì. Tiểu Tần trả lời trưa nay anh ta ăn gan lợn sốt cà chua Tứ Xuyên, cảm giác như ông chủ cau mày thật đáng sợ, yêu cầu anh ta đi về và gọi người đối diện lên.

"Sếp Đoàn hỏi bữa trưa tôi ăn gì."

"???"

Mọi người đều nhìn chăm chăm vào tiểu Tần, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai giấu được vẻ ngạc nhiên khó hiểu trên khuôn mặt.

“Thật sự là hỏi như vậy mà, nghe xong câu hỏi mà tôi cũng đứng hình mất mấy giây luôn. Tôi nói dối mọi người làm gì?”

“Ông chủ Đoàn vẫn bình thường, rồi hỏi cậu ăn gì và làm gì?”

Vậy ai biết?

Nếu anh ta mà biết ông chủ của mình đang nghĩ gì thì tự anh ta có thể làm ông chủ được rồi.

Rất nhanh sau đó, tiểu Lý cũng đi xuống với vẻ mặt khó hiểu.

“Ông chủ Đoàn lại gọi anh lên làm gì?"

"...Hỏi bữa trưa nay tôi ăn gì."

Tiểu Lý nói ăn mì bò, ông chủ xua tay và yêu cầu anh ta đi xuống gọi người khác lên.

Sau khi người thứ năm được gọi lên, lúc trở lại, người này nhìn Giang Vân đang cúi đầu ngồi yên lặng ở bàn làm việc: “Giang Vân, Đoàn tiên sinh bảo cậu lên.”

Giang Vân: "..."

Sau khi Giang Vân rời đi, mọi người còn đang thắc mắc ông chủ định làm gì, sao đột nhiên lại quan tâm bữa trưa bọn họ ăn như thế? Có khi nào công ty sẽ trực tiếp cung cấp thêm đãi ngộ gì cho nhân viên không?

Nhìn đến người chưa được gọi, mọi người hồi hộp duỗi cổ chờ Giang Vân quay lại gọi người tiếp theo hoặc sẽ có thêm thông tin gì khác, ai mà biết đã ba phút, năm phút, mười phút... nửa giờ trôi qua, Giang Vân vẫn chưa trở về.

"??"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vì nghe theo lời của vợ, Đoàn Dương đã cố ý đi đường vòng trước khi gọi cậu lên phòng làm việc của mình.

Giang Vân vừa bước vào đã bị ép vào cửa, Đoàn Dương đi tới, kề đầu mũi sát vào người cậu, giọng điệu như cầu xin khen ngợi: "Bây giờ sẽ không có ai nghĩ nhiều nữa."

“…” Giang Vân biết Đoàn Dương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Khi Đoàn Dương nói, môi hai người dường như kề sát vào nhau.

Sau đó Đoàn Dương chạm vào đôi môi mềm mại của vợ, trong giây lát mang theo một chút động tình, không tự chủ mà đưa lưỡi ra.

Môi Giang Vân bị lưỡi quét qua, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy và không ngừng bị kí©h thí©ɧ, cậu giơ tay lên cố đẩy người đối diện: “Không được hôn.”

Đôi môi đỏ rực cùng với chút ứng hồng thoáng hiện ra trên làn da trắng như tuyết kia ngay lập tức khiến cho vẻ mặt vốn thờ ơ, nhàn nhạt của Giang Vân trở nên sống động và quyến rũ.

Trong mắt Đoàn Dương, vợ cậu ta chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cậu ta cũng đều yêu thích, chỉ cần ở bên cạnh vợ, Đoàn Dương thật khó để giữ cho lý trí vững vàng để không bị cuốn vào.

Giang Vân bị ép lên cửa, bị hôn sạch từ trong ra ngoài.

Khó có thể nói được rằng kỹ năng hôn của Đoàn Dương có tốt hay không, bởi Giang Vân chưa từng hôn ai khác nên chẳng thể so sánh được, cậu chỉ cảm thấy rằng khi Đoàn Dương hôn cậu vô cùng hống hách và độc đoán, như thể muốn nghiền nát cậu.

Giang Vân đặc biệt nhớ đến lần đầu tiên Đoàn Dương hôn cậu, lúc ấy cậu không khỏi lo lắng, căng thẳng đến rùng cả mình, chỉ khoảng tích tắc sau đó, cậu bị hôn đến mềm cả người như một vũng nước, không còn chút sức lực nào.

Về sau hai người ngày càng hôn nhiều hơn, khi đó Giang Vân mới dần dần thích ứng.

"Không, không... đừng, thầy bói nói —"

Đoàn Dương hơi tách người ra, dùng lưỡi liếʍ chút nước bên khoé môi của Giang Vân: “Hiện tại đều độc thân, bọn họ không thể ngăn cản người khác hôn môi.”

Cậu ta hôn vợ của mình, còn cần phải có sự đồng ý của thầy bói hay sao?

Nếu không phải vì sợ tai nạn đẫm máu, Đoàn Dương đã muốn hôn môi vợ đến sưng tấy mới thôi!

Giang Vân không ngờ rằng cậu ta sẽ nói lý chỉ vì muốn hôn cậu như vậy, nhất thời cậu lại không thể phản bác được.

Đoàn Dương: “Bảo bối, anh gặp rắc rối rồi.”

Giang Vân mở to mắt: "!!!"

Trước đây Đoàn Dương chẳng có mấy phần định lực.

Không ngờ đã mấy năm trôi qua mà vẫn chẳng khá hơn chút nào.

Giang Vân rụt cổ, cảm thấy da đầu tê dại, muốn tránh xa cậu ta, nhưng lưng bị áp vào cửa, không có nơi nào để đi.

"Không được, điều này thực sự không thể được."

Đoàn Dương xoa xoa cổ như một con chó lớn, ngước mắt buồn bực nói: “Bảo bối, anh cảm thấy không thoải mái.”

Giang Ngôn nuốt nước miếng, ánh mắt lảng tránh: "Vào phòng vệ sinh tự mình giải quyết."

Đoàn Dương không cam lòng, liền nắm lấy tay cậu, mong đợi nói: "Bảo bối, giúp anh đi."

Giang Vân nghĩ đến cự vật to lớn bên dưới của đối phương, ánh mắt trở nên tối sầm lại, nếu thật sự chỉ là trái ớt nhỏ như lời của Triệu Chu Thần nói, thì cậu đã không sợ hãi như vậy.

"Không, nếu cậu còn làm thế nữa, tôi sẽ phớt lờ cậu."

Đoàn Dương lập tức trở nên biết điều, không còn nhõng nhẽo với vợ nữa, bĩu môi bất mãn đi về phía phòng vệ sinh, tự mình giải quyết du͙© vọиɠ đang phấn khích ngóc lên đằng sau lớp vải quần.

Vợ không trực tiếp giúp, vậy thì cậu ta tự tưởng tượng rằng vợ đang giúp đỡ mình.

Giang Vân dựa vào cửa đứng bất động, nếu như không phải hiện tại chưa tìm được công ty phù hợp, cậu thật sự muốn mau chóng tránh xa Đoàn Dương càng nhanh càng tốt.

Đúng vậy, một công việc tốt rất khó để có được.

Giang Vân đứng một lúc, rồi cậu đi tới bên ghế sofa ngồi xuống, mở điện thoại xem giờ.

Lâu đến vậy rồi sao?

Bây giờ nó không chỉ lớn hơn, mà còn lâu hơn rồi.

Giang Vân nhớ lại lần đầu tiên của mình và Đoàn Dương, chỉ trong vài phút, cậu đã nhanh chóng tạm biệt thời trai tân của mình.

Quả nhiên chỉ không gặp sau ba ngày đã nhìn nhau bằng ánh mắt khác.

Chưa kể hiện tại đã mấy năm trôi qua.

Lúc Đoàn Dương quay trở lại, đã là nửa giờ sau.

Đoàn Dương ngồi xuống bên cạnh Giang Vân, thì thầm nói: “Bảo bối, em nóng lòng chờ đợi anh đúng không?”

Giang Vân ngồi thẳng lưng lên: “Không có.”

Đoàn Dương: “Lần này anh làm khá nhanh.”

Giang Vân nghe được lời này, thầm nghĩ như vậy mà coi là nhanh? Cậu lắp bắp nói: “Trước kia không phải là rất nhanh sao?”

Đoàn Dương: "..."

Đoàn Dương bất mãn: "Nhanh bao giờ chứ? Chỉ là lần đầu thôi!"

Vậy là đã để cho cậu ta chịu oan uổng rồi sao!

Vậy hoá ra lần đầu tiên làm nhanh là vì chưa có kinh nghiệm.

Giang Vân: “Không phải nửa giờ đúng không?”

Đoàn Dương: “Đúng vậy! Lần thứ hai là ba mươi mốt phút!”

Giang Vân: “Cậu còn tính giờ sao?”

Đoàn Dương hừ lạnh một tiếng, cậu ta không thể quên được khi đó vợ mình đang khóc lóc thảm thiết như thế nào, lúc cậu ta sắp xuất ra chỉ cảm thấy bàng hoàng và bối rối.

Thật đáng xấu hổ!

Đến lần thứ hai cậu ta đã phát huy sức mạnh của bản thân!

Làm vợ cậu ta càng khóc to hơn, nhưng thật may mắn vì không còn tỏ ra nghi ngờ về khả năng của mình nữa.

Trong nháy mắt Giang Vân không biết nên nói cái gì.

Đoàn Dương: “Mau quên lần đầu của chúng ta đi!”

Giang Vân: “... Quên rồi.”

Đoàn Dương hứa: “Từ nay về sau anh sẽ cố gắng trong một tiếng đồng hồ.”

Giang Vân nghĩ đến kỹ thuật của Đoàn Dương, cậu cảm thấy mông mình bắt đầu đau khi nghe những lời vừa rồi.

Một giờ …

Đau muốn tróc da!

Lúc này Giang Vân muốn làm ba việc —

Lấy điện thoại ra, mở trang tuyển dụng và nộp hồ sơ xin việc.