Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Của Nữ Thần Hoá Ra Lại Thích Tôi

Chương 77: Sự sống và cái chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dật Nhi chẳng nói nhiều liền kéo ngược Hương Giang về phía mình, cô trừng mắt cảnh cáo Hương Giang. Con nhỏ này khi trước còn kiêu ngạo cướp nhiều thứ từ tay cô lắm kia mà, giờ đây cũng chỉ là một con nhóc nằm dưới chân cô mà thôi.

Trời bắt đầu lộng gió, công việc tìm kiếm Nhã Kỳ càng khó khăn hơn. Hào Kiệt đã được Dật Nhi phân đi làm công cuộc tìm kiếm Nhã Kỳ, nhưng nó có vẻ khá khó khăn đối với anh. Anh chỉ đi một mình, một mình anh liệu có thể tìm thấy cô gái nhỏ ấy?

Đối với Dật Nhi mà nói, để khiến cô ấy tin tưởng là rất khó. Nhưng cô gái này dường như là ngoại lệ, khu ngoại ô này anh vẫn còn rất nhờ, nó không hề đổi thay. Nơi đây là nơi anh đã được một cô gái nhỏ cứu giúp.

“Lăng Nhã Kỳ, em mau tỉnh dậy đi, tỉnh lại đi mà!”

“Thẩm Dật Nhi! Em ở đâu? Xin hãy lên tiếng đi mà, Thẩm Dật Nhi!”- Hào Kiệt hét lớn tìm kiếm hình bóng của cô.

Dật Nhi đã nghe thấy tất cả, nhưng cô vẫn không chịu lên tiếng. Cô chỉ ngồi ngay đằng sau rừng cây, bên cạnh dòng thác đang chảy siết. Cô vừa ngắm nhìn thác nước ấy, mà lòng đau thắt lại tự hỏi: “liệu rằng, khi cô nhảy xuống dòng thác này, thì ai sẽ là người đi tìm kiếm và lo lắng cho cô đầu tiên nhỉ?”

Dật Nhi đã để Trạch Dương chạy về phía thuộc bộ phận quản lý của nhà trường trước, bởi vì Nhã Kỳ đang thực sự có người chăm sóc ở bên cạnh. Cô thì đâu cần chứ! Bấy lâu nay, cô vẫn sống cô đơn một mình được mà! Cô làm sao có thể nhẫn tâm chia cắt đôi uyên ương kia chứ.

“Nhã Kỳ à, cậu ráng lên nha. Có sao không? Tớ thấy không ổn lắm đâu, hay cậu quay về thành phố trước?”- Tịch Nhiên lo lắng hỏi thăm Nhã Kỳ.

“Tớ thực sự không sao mà, cũng đã tỉnh lại rồi. Đây chỉ là mấy vết thương ngoài da mà thôi, cậu đừng lo lắng quá!”- Nhã Kỳ cười trừ, vừa nói vừa xoa đầu Tịch Nhiên.

“Hôm nay, cũng muộn rồi. Vậy không làm phiền cậu nữa, cậu ngủ sớm nha. Nếu có chuyện gì không ổn, thì nhớ gọi cho tớ nha. Không được giữ trong lòng mãi đâu đó!”

Tịch Nhiên không yên tâm, liền bắn một tràng cho Nhã Kỳ. Cô thừa biết cái tính nhẫn nhịn chịu đựng của Nhã Kỳ rồi, vậy nên mới không yên tâm khi để cô ấy một mình lại như vậy.

Tuy nhiên, Nhã Kỳ cũng chẳng nói thêm gì nhiều. Cô chào tạm biệt Tịch Nhiên, sau đó tắt đèn chui vào trong chăn ấm đi ngủ. Nói rằng đi ngủ, nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ tới chuyện hôm nay. Lăng Nhã Kỳ cô vậy mà cũng có ngày có đủ can đảm, đứng trước mặt người khác mà không do dự nói hết tất cả những suy nghĩ của mình.

Cạch.
« Chương TrướcChương Tiếp »