Chương 44: Em là kẻ ngốc sao?

Tiểu Trà ngồi ở trước bàn, sờ sờ bụng mình, thật đói a!

Vốn dĩ cô nghĩ để dành sữa bò làm bữa tối, vậy mà bị Chu Cẩn Hiên một ngụm uống hết, còn "Bang “ một tiếng đem hộp ném ở ven đường, anh đúng thật là.

Hiện tại có nên đi nhà ăn ăn cơm hay không đây?

Tiểu Trà cắn bút, đầu buồn rầu suy nghĩ. Trong phòng trừ cô ra không có một bóng người, Trần Nhất Nhất và Vương Tử Kỳ đều trở về nhà rồi. Tần Tình ngày thường rất ít khi ngốc ở trong phòng, có đôi khi còn không trở lại ngủ, cuối tuần càng sẽ không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.

Thật sự có chút đói, bây giờ cô đi xuống Chu tiền bối còn ở nơi đó hay không a?

Cô trong lòng có chút ủy khuất, Chu Cẩn Hiên đều đã nói thích chính mình, lại còn cùng người con gái khác làm chuyện này.

Anh thật sự thích cô sao?

Trong lúc miên man suy nghĩ, điện thoại trên bàn đột nhiên leng keng kêu lên, dọa cô sợ gần chết.

"Alo.” Cô nghe máy.

“Lục Tiểu Trà, em hiện tại đi xuống dưới lầu cho anh.” Là của Chu Cẩn Hiên gọi tới!

Trái tim Tiểu Trà thình thịch nhảy dựng lên. Chu Cẩn Hiên làm sao lại biết được số điện thoại phòng ký túc xá, cô chưa từng nói cho anh a.

"Không được.”

Tai nghe truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Chu Cẩn Hiên:” Em không chịu đi xuống? Năm phút nữa em mà không có mắt dưới này, anh liền lên đó tìm em.”

"Bang" một cái cắt đứt điện thoại, Tiểu Trà nắm lấy tai nghe, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh đô dô, rầu rĩ mà nghĩ, Chu Cẩn Hiên là muốn làm cái gì đây a?

Anh luôn luôn rất bá đạo, đã nói là sẽ làm, ài, vậy đi xuống đi, nói cho rõ ràng cũng tốt.

Chu Cẩn Hiên nhìn cô gái mặc áo phông trắng và váy denim đang từ từ đi về phía mình, ngọn lửa trong lòng anh càng lúc càng bùng cháy.

Vừa rồi Trần Lượng tìm một học muội khoa ngoại ngữ hỏi thăm số điện thoại phòng của Lục Tiểu Trà, cũng thật trùng hợp, hai ngừơi lại là học cùng lớp, còn ở ngay bên cạnh phòng ký túc xá của cô.

Không chỉ đem số điện thoại phòng ký túc xá nói cho Trần Lượng, còn nhân tiện nói cho cậu ta biết tin tức bát quái cô ta thấy được trước cửa phòng học ngày hôm qua.

“Tống học tỷ thật sự là bạn gái của Chu Cẩn Hiên sao? Chị ấy bảo phương diện kia của Chu tiền bốirất lợi hại, còn có còn có, Lục Tiểu Trà của khoa em sao lại như thế a? Nhìn bộ dạng thành thành thật thật......”

Cô gái ồn ào mà buôn chuyện.

Điện thoại mở loa ngoài, Trần Lượng liếc mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Chu Cẩn Hiên, vội vàng nói hai câu rồi cắt đứt.

Mẹ nó, Tống Điềm Điềm đúng là đáng chết mà!

Thế nhưng dám cả gan nói mình là bạn gái của anh! Anh đều đã rất lâu chưa có bạn gái !

Bạn tình thì không ít, nhưng cô ta căn bản cũng chưa từng bị anh thao qua, liền ngay cả bạn tình cũng không được tính. Cô ta từ đâu ra dám nói là bạn gái anh chứ?

Quả thực tức chết anh!

Khó trách Lục Tiểu Trà ngày hôm qua tới nhà ăn tìm anh, khóe mắt còn có điểm hồng. Anh lúc ấy cho rằng cô học mấy tiết liên tục cả buổi sáng nên mệt mỏi, không có nghĩ nhiều, còn đau lòng vì cô, cho cô ăn nhiều chút bồi bổ, hóa ra nguyên nhân thật sự là ở chỗ này.

Cô là kẻ ngốc sao?

Bị người khác khi dễ cũng không biết tới tìm anh!

Anh bắt lấy tay Tiểu Trà, ngực còn tức giận đến không ngừng phập phồng.

“Mấy ngày nay là vì cái gì mà trốn tránh anh?”

Mẹ nó, có chuyện gì mà không thể trực tiếp tới tìm anh hỏi rõ ràng, chính mình một người giận dỗi, còn làm cho anh hai ngày nay tâm phiền ý loạn, chỉ muốn đi tìm người hạ hỏa.

Tiểu Trà cúi đầu không nói lời nào, ngẫu nhiên lại liếc mắt nhìn lén anh một cái. Đôi mắt thỏ con tròn xoe sợ hãi, muốn nói gì lại nhanh chóng thu lại.

Một bộ dạng đáng thương trở thành túi trút giận!