Chương 2

Tạ Linh vừa vặn đến kịp để họp phụ huynh cho Tạ Trì , tuy cô lớn hơn Tạ Trì năm tuổi nhưng chưa bao giờ tham gia mấy buổi họp này, dù gì cô cũng mới 21 tuổi thôi mà.

Dù sao tàn bậc làm cha bậc làm mẹ lại lọt ra một người trẻ tuổi khó tránh khỏi xấu hổ.

Chủ nhiệm lớp ra sức khen ngợi Tạ Trì, nói cậu là niềm kiêu ngạo của trường, hy vọng các bạn học khác noi theo học tập Tạ Trì .

Tạ Linh cực kỳ tự hào, như Tạ Trì thật là con của cô vậy.

Họp xong, chủ nhiệm lớp bảo Tạ Linh ở lại.

“Đứa bé Tạ Trì này cái gì cũng tốt, chính là tính tình có hơi kỳ lạ , ít chơi chung với các bạn khác.” Chủ nhiệm lớp cố gắng nói uyển chuyển chút, nhưng cảm thấy những từ đó không hợp cho lắm liền nói dứt khoát.

Tạ Linh cực kỳ kinh ngạc, lập tức phản bác: “Sao có thể, cô giáo có nhầm với ai không vậy, người cô nói đến thật là Tạ Trì à?”

Tạ Trì rõ ràng là một đứa trẻ rất ngoan a.

Từ nhỏ liền hiểu được phải chăm sóc cô, tuy đôi khi không giúp gì được nhưng một đứa bé nỗ lực muốn giúp cô thực sự đáng yêu không chịu được, thậm chí cô cảm thấy cậu so với những đứa cùng tuổi khác càng trưởng thành hơn.

Vậy thì sao có thể dùng hai từ kỳ lạ để miêu tả cậu chứ!

Chủ nhiệm lớp nhìn Tạ Linh bị kích động cũng có chút xấu hổ, nói: “Rất xin lỗi cô,chị Tạ Trì đừng nóng giận, là tôi dùng từ sai nhưng đứa nhỏ Tạ Trì này ở trường không có bạn bè gì là thật, mấy năm nay đều như thế này, cha mẹ hai người thật sự bận quá, tôi chưa bao giờ có thể liên hệ đến bọn họ, đành phải nói cho cô.”

Trên đường trở về Tạ Linh vẫn luôn thất thần.

Tạ Trì nắm tay cô, hỏi cô bị sao vậy.

Tạ Linh nhìn những sợi tóc mái Tạ Trì bị tung bay trong làn gió , lại liếc qua đôi lông mi dài đen nhánh , một người hiền lành ngoan ngoãn như vậy , đã đẹp còn biết làm nũng.

Vậy mà ở trường lại không có ai làm bạn?

Nếu thế thì mình xứng với chức người chị này sao?

Bao nhiêu năm trời, thế mà chưa một lần phát hiện vấn đề bạn bè này, thật sự quá thất bại!

Tạ Linh uể oải lại tự trách, nước mắt dần dần được tích lại thành vũng nhỏ từ khoé mắt lăn dài trên má.

Tạ Trì liền hoảng loạn, ôm lấy cô dỗ dành : “ Có chuyện gì vậy, nào, đừng khóc, đừng khóc, kể cho em nghe ,được không?”

Tạ Linh vùi đầu vào ngực cậu, nghe cậu an ủi vậy cô càng muốn khóc.

Vì vậy, giữa đường to tấp nập người đi lại, cô ghé vào ngực Tạ Trì khóc một cách thống khoái, cậu thấy thế liền đau lòng nhưng không biết làm gì chỉ có thể luống cuống an ủi.

Thật vất vả về đến nhà, Tạ Trì tuỳ tiện ném cái túi sang một chỗ, nắm tay Tạ Linh còn nức nở kéo cô ngồi xuống sô pha, bản thân thì ngồi xổm xuống đối diện mặt cô, giơ tay giúp cô lau nước mắt, vừa đau lòng vừa buồn cười.

“Nói cho em nghe sao chị lại khóc, được không?”

Tạ Linh khóc đến tận bây giờ cũng cảm thấy ngượng ngùng, lớn đầu rồi, còn phải để đứa em nhỏ hơn mình 5 tuổi dỗ, nhưng nghĩ đến lời của cô giáo, trong lòng không nhịn được mà khó chịu.

“Tiểu Trì, em mau nói cho chị biết , sao em không kết bạn với ai ở trường ?”

Tạ Trì hơi giật mình, cậu không nghĩ đến chỉ vì chuyện này mà cô buồn, cậu cố ý hạ giọng xuống nhẹ nhàng nói: “ Chuyện này có gì đâu, chị, em thích ở một mình.”

Nước mắt Tạ Linh lại muốn rơi xuống , thật vất vả buộc bản thân không được khóc mới nghẹn ngào nói: “Ba mẹ em vẫn luôn bận rộn, chị cũng ít khi trở về, Tiểu Trì, thực xin lỗi, chị không để ý đến điều này.”

“ Không sao mà chị.” Tạ Trì cười, cúi đầu hôn hôn tay Tạ Linh, nói: “Vậy sau này chị phải thường xuyên trở về.”

“Ừm!”

·········

Tạ Trì học lớp 12, Tạ Linh cũng năm cuối đại học.

Cô ngày càng trở nên bận rộn, không những phải đi thực tập, mà còn cần chuẩn bị thi lên thạc sĩ, thời gian về nhà ngày càng bị rút ngắn, nhưng cứ hai ngày là cô đều sẽ gọi điện thoại cho Tạ Trì.

Một thời gian dài Tạ Trì không thấy cô cả người liền trở nên cực kỳ bực bội, cũng không muốn nói chuyện trừ khi là trường hợp cần thiết, ở nhà liền sẽ nhốt bản thân trong phòng rồi học .

Mỗi ngày thứ cậu chờ mong nhất lại là tiếng chuông điện thoại kêu lên.

Cậu thuyết phục bản thân cố gắng nhịn một năm thôi, sau đó cậu sẽ đến thành phố cô ở.

Cậu đã lên hết kế hoạch cho mọi thứ để có thể sống cùng cô.

Nhưng nó không được diễn ra suôn sẻ như vậy.

Một lần, hai nhà cùng nhau ăn cơm tối, chỉ thiếu duy nhất Tạ Linh.

Cha mẹ hai bên nói chuyện vui vẻ, không hiểu sao đề tài đột nhiên chuyển sang “Chung thân đại sự”.

Mẹ Tạ Trì nói có đồng nghiệp đột nhiên sang hỏi Tạ Linh có bạn trai chưa.

Mẹ Tạ Linh thuận miệng tiếp một câu nói thấy con gái gần đây lạ lắm, chắc có đối tượng rồi nhưng ngại chưa nói thôi.

Keng

Tạ Trì mặt lạnh đặt mạnh đũa xuống bát.

Cha mẹ hai nhà giật nảy mình, Tạ Trì không phải không phải là đứa trẻ mất lịch sự như thế, có chuyện gì à?

Ba Tạ Trì nhỏ giọng nói” Có thể là thằng bé nhất thời vẫn chưa tiếp thu được chuyện chị của mình quan tâm bạn trai mà bỏ mặc nó, không sao, không sao, về sau là ổn thôi.”

Bọn họ sẽ không thể nào nghĩ được rằng ngày hôm sau Tạ Trì liền mua một vé tàu cao tốc đi đến Thượng Hải.

Cậu không nói trước cho Tạ Linh, tự mình trộm đi.

Ở bên ngoài ký túc xá nữ, cậu thấy một chiếc xe chở Tạ Linh về, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước xuống xe trước giúp Tạ Linh mở cửa xe, cực kỳ ga lăng, hắn còn tự nhiên gạt một lọn tóc sang tai Tạ Linh.

Tạ Trì nghe thấy tên nam nhân kia nói: “Chậm một chút, không nên gấp gáp, bao tuổi rồi còn giống trẻ con vậy.” Giọng điệu toát ra đầy sự ôn nhu và sủng nịch.

Quan trọng nhất chính là, Tạ Linh không có gạt tay hắn đi, mà còn thản nhiên tiếp thu.

Tạ Trì tức đến cả người phát run, không nói một lời liền xoay người đi, cùng ngày đó lại bắt xe về nhà.

Ba mẹ Tạ Trì tìm cậu một ngày trời cũng không thấy đâu, đến tối mới thấy về vừa tức lại đau lòng, vốn định mắng hai câu, nhưng nhìn thấy biểu hiện Tạ Trì lạnh đáng sợ, trạng thái này rõ ràng có vấn đề.

Mẹ Tạ Trì lấy được một tấm vé đi đến Thượng Hải từ trong túi áo, nhìn tấm vé liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Cha mẹ hai bên cùng nhau bàn bạc làm sao bây giờ, nhưng lại không nghĩ ra kế sách gì, bọn họ quen nhau vài thập niên, con của đối phương đã sớm được chính mình coi là con của mình,Tạ Linh Tạ Trì ở trong lòng bọn họ không có cái gì khác nhau, không thể đi mắng Tạ Trì một cách mù quáng, huống chi cậu hiện đang học lớp 12.

Bọn họ dự định tổ chức cuộc họp cho Tạ Trì vào ngày hôm sau.

Không ngờ đột nhiên gặp chuyện lớn —— Tạ Trì bị bệnh, viêm phổi cấp tính, thiếu chút nữa liền phải đi gặp Jehovah[*], cha mẹ hai nhà sợ tới mức suýt hồn phi phách tán, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Linh, muốn nàng dùng biện pháp nhanh nhất về nhà.

Lúc Tạ Linh vội vã đến bệnh viện Tạ Trì còn chưa tỉnh, mẹ Tạ Linh dẫn riêng cô đến chỗ cầu thang bệnh viện ,hỏi cô có biết Tạ Trì trộm đi tìm cô không.

Làm sao mà Tạ Linh biết được?

Mẹ Tạ Linh lại hỏi cô có bạn trai không.

Tạ Linh có chút bối rối, không rõ hai chuyện này liên quan gì nhưng vẫn nói có một nam sinh, còn chưa xác định quan hệ nhưng đã tám chín phần mười rồi.

“Aizz.” Mẹ Tạ Linh thở dài một tiếng, quyết tâm, vẫn là nói với con gái: “Nếu có thể, hãy chia tay đi.”

Tạ Linh càng thêm không hiểu: “Sao phải làm thế hả mẹ?”

Mẹ Tạ Linh nói: “Tiểu Trì nó không tiếp thu được chuyện con có bạn trai, Linh Linh, con hiểu ý mẹ không ,Tiểu Trì nó đối với con ··· tóm lại, con tạm thời chia tay đi, để Tiểu Trì có thể trải qua giai đoạn thi đại học này.”

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!” Tạ Linh rõ ràng bị kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy chuyện này có chút nực cười.

Mẹ Tạ Linh có chút không đành lòng, ôm con gái, khuyên nhủ: “Tiểu Trì là đứa bé con nhìn từ nhỏ đến lớn , con sẽ không vì một người ngoài mà làm tổn thương nó chứ.”

“Mẹ, bây giờ con muốn ở một mình.”

Đây thực sự là một đề bài khó chọn đáp án, sống hai mươi mấy năm, cuộc sống Tạ Linh luôn có liên quan đến Tạ Trì, nhưng là cô chưa bao giờ nghĩ rằng đứa bé mình sủng từ nhỏ đến lớn sẽ có ý nghĩ như vậy với mình.

Nhưng lại có thể làm gì bây giờ? Cô cũng có trách nhiệm trong chuyện đó, biết rõ cậu đã lớn, còn không chú ý đúng mực, cùng cậu quá mức thân cận, đã thế cậu còn đang trong tuổi dậy thì, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ sai lầm, nhất thời không phân biệt được đâu là tình yêu đâu là tình thân.

Là như này nhỉ?

Nghĩ như vậy, Tạ Linh liền bắt đầu tự trách, cô lớn hơn so với Tạ Trì , cô có trách nhiệm dẫn đường cho cậu.

Sau khi nghĩ cẩn thận, cô gọi điện thoại cho Du Phi, uyển chuyển từ chối hắn, “xin lỗi.”

Du Phi hỏi cô lý do.

Cô nói “Em xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian qua của anh, em cảm thấy tính cách chúng ta không hợp.”

Một lý do thật gượng ép, Du Phi rõ ràng không tin, cảm xúc dần dần kích động, Tạ Linh sao lại không khó chịu, cô buộc mình phải cúp điện thoại.

Sau khi ổn định tốt cảm xúc, cô đi hướng phòng bệnh ,ba mẹ hai nhà đều đang ở trong chờ nàng.

Cùng cô nói, Tiểu Trì đã tỉnh, sau đó không nói gì.

Tạ Linh nhẹ giọng an ủi: “Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ không bỏ mặc Tiểu Trì.”

Bố mẹ Tạ Trì thở dài, nói thẳng “Ủy khuất cho con rồi.”

“Không sao đâu.” Tạ Linh nói: “Con là chị hắn.”

Những lời này, như là khuyên người khác, lại như là khuyên chính mình.