Chương 1. Chớ khinh thiếu niên nghèo.

"Thiếu gia, cậu có ở đây không?"

Ánh sáng đèn pin quét một vòng trong căn phòng trống rỗng, Tô Kiều nhắm mắt trong bóng tối, che dấu đi đôi mắt đỏ hồng, cậu đứng dậy:

"Chú Hà, cháu ở đây."

Chú Hà thở dài nhẹ nhõm một hơi:

"Thiếu gia, ở ngôi nhà đó vẫn chưa quen sao?"

Tô Kiều tỏ vẻ không sao cả đi qua, trong giọng nói cố tình mang theo nụ cười: "Không có, cháu đến tìm vài thứ thôi."

"Thế đã tìm được chưa? Đã hai giờ rồi, nếu không về, lão gia cùng với phu nhân sẽ lo lắng." Chú Hà đến gần, lo lắng nhìn cậu.

Tô Kiều khom lưng đưa tay nhặt lên một tấm ảnh gia đình trên mặt đất: “Tìm được rồi.” Cậu lau vết chân bẩn trên đó, cẩn thận nhét vào túi áo khoác, bình tĩnh bước ra khỏi biệt thự sang trọng.

Trên bậc thềm đá trước cửa, cậu quay lại nhìn.

Đây là nơi Tô Kiều đã sống mười tám năm.

Dưới ánh đèn đường màu vàng lấp lánh, cây thường xuân tươi tốt gợn sóng trên bức tường trắng, hai cây bạch dương bạc được cha Tô trồng khi cậu sinh ra với hy vọng cậu hoạt bát và khỏe mạnh lớn lên.

Nhưng hiện tại, người trồng cái cây này đang phải đối mặt với án tù, tòa nhà của Tô gia chỉ sau nửa tháng đã biến thành tro bụi.

Một tháng trước, Tô Kiều vẫn là thiếu gia được mọi người theo đuổi tâng bốc nịnh hót, làm mưa làm gió trong giới du học sinh.

Từng là thủ phủ Dung thành nay lại phá sản, mắc nợ sáu trăm triệu, cha Tô bị tạm giam tương lai không biết ra sao mà mẹ Tô Kiều là người phụ nữ tao nhã dịu dàng, cả ngày buồn bực không vui, mặt co mày cáu.

Em trai, em gái họ dựa vào thế lực Tô gia, sống giàu sang phú quý hơn nửa đời mà giờ đây cũng lưu lạc thành dân thất nghiệp lang thang.

Cây đổ bầy khỉ tan, trên thương trường không có bạn bè, nửa tháng nay Tô Kiều gần như cầu xin mỗi một người bạn của cha Tô nhưng đều không ngoại lệ họ chỉ khoanh tay đứng nhìn thậm chí bắt đầu từng bước xâm chiếm thị trường của Tô gia.

Ở thời điểm khốn cùng đột nhiên đối diện với sụp đổ, chú Hà giúp đỡ cả nhà bọn họ, như giúp đỡ khách hàng cũ.

Dệt hoa trên gấm thì dễ mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.

Lão quản gia đã coi mình như một phần tử của Tô gia cho dù biết rõ Tô gia đã không còn là cây đại thụ kia, là ôn dịch khốn cùng mà người người đều sợ hãi lây dính.

Nhưng ông vẫn tôn kính bọn họ trước sau như một hiện tại phòng ở cho thuê cũng là do ông thuê cho bọn họ.

Tô Kiều không phải muốn tới cái nhà này tìm đồ vật này nọ, cậu có chút không thở nổi, không thể đối mặt với nước mắt của mẹ Tô, cậu cần một chỗ làm cho mình bình tĩnh lại.

Từng không một ai đòi hỏi ở cậu vì đã có anh trai vĩ đại kế thừa gia nghiệp, cậu làm đứa con trai út sống an nhàn sung sướиɠ, với chức trách dỗ dành cha mẹ vui vẻ, chăm sóc ân cần.

Hiện tại anh trai bôn ba xoay sở tiền bạc ở nước ngoài, nghĩ cách đưa cha Tô ra khỏi nơi kia, mà cha Tô cũng muốn... Tìm người quản lí xuất sắc thành lập quỹ hoàn thiện, chưa từng có ai nghĩ tới khơi mào gia nghiệp cho Tô Kiều.

Nhưng mai đây cậu phải gánh lấy trọng trách vực dậy toàn bộ gia tộc, đi đàm phán với tổng tài thu mua công ty bọn họ, đi cầu gặp mặt hắn.

Làm người tiếp nhận chỉ cần hắn không truy tố thì tội kinh tế của cha sẽ không bị khởi tố, sẽ không bị bỏ tù, nợ nần của gia tộc cũng có thể hơi hơi giảm bớt.

Nhưng làm sao có thể được, ai lại đi tổn hại lợi ích của mình chỉ vì thông cảm với người không liên quan như nhà cậu.

Ngẫm lại thật buồn cười.

Nhưng vì mẹ vì Tô gia, cậu không thể không như thế, hèn mọn đi xin xỏ một hy vọng không tồn tại.

Cậu không còn là thiếu gia luôn có nhà họ Tô đứng trước mặt trong mọi việc và luôn được cha che chở.

Tô Kiều hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ mặt, không muốn làm cho người quan tâm mình lo lắng, cậu cởϊ áσ khoác phủ lên đôi vai ọp ẹp của chú Hà và mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Một buổi sáng đầu thu, dù trời trong xanh đầy nắng nhưng lại lạnh lẽo khó chịu.

Tô Kiều mặc chiếc áo phông rẻ tiền, mỗi một chiếc áo khoác denim, áo khoác len có giá trị đều được bán để đổi lấy hy vọng sống, ngay khi họ bước vào tòa nhà của Tô thị trước đây.

Các loại ánh mắt đều giống như có gai sau lưng.

Cậu hiếm khi xuất hiện ở Tô thị nhưng cứ ló mặt mà bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ nhớ đến.