Chương 12: Cậu không cần sự thương hại và bố thí của người khác

Cả ngày không ăn, mũi Tô Kiều rất nhạy bén, ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn quanh tìm kiếm mùi vị, dưới kính chắn gió có một hộp đựng cơm rất tinh xảo, bên trong có mấy bánh bao cát tường được sắp xếp ngay ngắn trong những chiếc ô vuông, sườn non chua ngọt, cá Tùng Giang đều là những món ăn cậu yêu thích.

Hạ Chí Cẩn có vẻ cũng ngửi thấy được: "Là đồ của ai?"

Tài xế cười khan: “Thư ký Chu vừa mới để quên nó trong xe, có lẽ là mua cho con mình.”

Nói xong lại nghĩ, một người chu đáo như thư ký Chu sao có thể mắc sai lầm ngu ngốc như vậy?

“Ném đi.” Hạ Tri Cẩn thậm chí còn không ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài gõ đi gõ lại trên lap top.

Tô Kiều nhìn chằm chằm hộp cơm mấy giây, sau đó rất có chí khí kiên quyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thầm niệm "Không vì năm đấu gạo mà khom lưng."

Cậu từng ăn ở nhà hàng Michelin, ăn một phần, gói lại một phần cho chó ăn, tại sao có thể vì một phần cơm mà mất đi thể diện.

Nhưng bụng đói, ngủi thấy mùi kí©h thí©ɧ muốn ăn không thể đỡ nổi, Tô Kiều nuốt nước bọt, mím chặt môi, kiềm chế ham muốn đối với mỹ thực.

Để dời đi sự chú ý, Tô Kiều như có như không nhìn vào gương chiếu hậu, Hạ Tri Cẩn mang kính không gọng, không khiến người ta cảm thấy tao nhã mà ngược lại càng thâm trầm sắc bén lộ ra hơi thở áp bách.

Trước kia hắn rất thích cười với Tô Kiều, khi cười rộ lên luôn híp mắt một nửa, rất dịu dàng đẹp đẽ.

Tô Kiều thở dài một hơi trong lòng, đưa tay nhéo nhéo sống mũi của mình.

Lúc này, sau giờ cao điểm buổi tối, đài phát thanh giao thông trên ô tô chuyển sang chương trình yêu cầu bài hát, giọng nói đầy thuyết phục của người dẫn chương trình vang lên: “Các thính giả hãy thưởng thức một bài hát cổ điển - "Mùa mưa Mười Bảy Tuổi””

Chất lượng âm thanh của loa tinh tế, có độ xuyên thấu cao, nhu hòa trong trẻo trong nội thất ô tô khép kín.

Tô Kiều sửng sốt một chút, ánh mắt hơi lóe lên, bài hát này là bài hát thường xuyên phát trên đài phát thanh của trường trung học.

Cậu vẫn còn nhớ lúc đó, Hạ Tri Cẩn kéo cậu đến góc tiếng Anh để ghi nhớ các từ vào mỗi buổi sáng, có một lần, cậu không nhớ tại sao, hắn lại treo sách giáo khoa tiếng Anh của mình lên để chặn tầm nhìn của người khác, lúc cậu cưa kịp phản ứng thì đột nhiên hắn cúi đầu hôn cậu..

Lần đầu tiên hai người thân mật.

Vào thời điểm đó, bài hát "Mùa mưa của tuổi mười bảy" tình cờ được phát trên đài.

Tô Kiều hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười: "Đổi bài hát đi. Bài hát này cũ quá rồi."

Hạ Tri Cẩn rời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn cậu, trong xe bật điều hòa, nhiệt độ vốn dĩ rất cao, nhưng cái nhìn thoáng qua đó khiến Tô Kiều lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Bài hát này đã cũ?” Ánh mắt Hạ Chí Cẩn quay lại laptop.

Người lái xe không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, cười nói: “Ngài Hạ, ca khúc cũng như rượu thôi, càng cũ càng ngon, mấy ca khúc cũ nghe rất cảm xúc.”

Nói xong, ông ta cũng không quên lôi kéo thân thiết cùng Tô Kiều: "Cậu Tô thấy thế nào?"

Tô Kiều mím đôi môi nhợt nhạt, dũng cảm đáp: "Ừ."

Giọng điệu của Hạ Tri Cẩn đều đều: "Những bài hát cũ không có gì đặc biệt, bởi vì nó đặt một bộ lọc vào đó, bỏ bộ lọc sang một bên, nó chỉ là một tác phẩm tầm thường."

Tô Kiều giật mình, hai tay nắm chặt trong túi, sau đó từ từ thả lỏng, sau đó dần dần trầm tĩnh lại.

Đây có thể coi là hai phút khó khăn nhất trong cuộc đời cậu.

Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, tài xế xuống xe trước, từ trong cốp xe lấy ra một chiếc ô đen tuyền, cầm hộp cơm ấm trên kính chắn gió đưa cho Tô Kiều, khẽ nói: "Câu Tô, ném đi thì tiếc quá, lấy về ăn đi.”

Tô Kiều chưa bao giờ nhận sự bố thí của người khác, trước đây cậu luôn kiêu ngạo bố thí cho người khác.

"Không cần." Tô Kiều quả quyết lắc đầu, kiêu ngạo tự tôn chiếm lấy bãi đất.

Chú tài xế nhìn cậu, cho rằng cậu ngại ngùng: "Cậu Tô, cậu yên tâm, nó rất sạch sẽ và chưa có ai chạm vào."

Tô Kiều mím môi thật chặt, không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cảm giác thèm ăn và nhìn nhãn hiệu trên hộp cơm trưa, nhân dân tệ 101.

Cậu do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra nói: "Đưa mã QR cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho chú."

"Cái này..." Chú tài xế thở dài, rút

điện thoại di động ra, nghiêm túc nói: "Cậu Tô, vậy sẽ rất mệt mỏi."

Tô Kiều nhún vai, cho dù là bệnh của hoàng tử thì cũng chỉ có hoàng tử mới mắc được.

Cậu không cần sự thương hại và bố thí của người khác.