Chương 17: Tôi biết anh hận tôi

Những sợi tóc đen của Tô Kiều rối bù, đuôi tóc được uốn cong tự nhiên sang hai bên tai, do cảm xúc mà tai đỏ bừng cộng thêm làn da trắng trẻo trông như chảy máu.

Khiến ai cũng muốn cắn một miếng.

Hầu kết Hạ Tri Cẩn nhấp nhô và đôi mắt nheo lại thành một đường hẹp.

Tô Kiều cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mối quan hệ của cậu và hắn không phải không thể dùng ba chữ mối tình đầu là có thể giải thích rõ ràng.

Đối với cậu, được yêu là chuyện bình thường, dù là tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu thì cũng có rất nhiều người yêu mến cậu.

Từ “yêu” đối với cậu không có giá trị bao nhiêu vì cậu được yêu nhiều lắm.

Tình cảm mà Hạ Tri Cẩn dành cho cậu lúc đó không có gì đặc biệt, mãi đến khi cậu thử bắt đầu mối quan hệ với người khác thì mới muộn màng nhận ra rằng không ai có thể thay thế Hạ Tri Cẩn.

Nếu cậu là một siêu thần tượng thì năm đó Hạ Tri Cẩn là fan số một của cậu, sẽ dịu dàng và ân cần với cậu không giới hạn, luôn đáp ứng những yêu cầu của cậu một cách tỉ mỉ.

Mọi người đều hoài niệm về quá khứ và Tô Kiều cũng không thể tránh khỏi.

Cậu ăn không biết vị và không có cảm giác thèm ăn nhưng vẫn cố ăn xong.

Đầu óc cậu đầy suy nghĩ, đi bên lề đường rồi sửng sốt một lúc, nhìn xung quanh thì thấy chiếc xe đạp vốn đậu ở tầng dưới đã biến mất không dấu vết.

"Xe mình đâu?"

Tô Kiều đến đây bằng xe đạp công, mùa này không quá lạnh nhưng mùa đông tới chỉ có thể đi tàu điện ngầm.

Bốn từ “cố gắng tiết kiệm” được cậu quán triệt thực hiện cho cuộc sống hiện tại.

"Vậy mà cũng có người đạp sao?" Tô Kiều thầm oán trong lòng, quả nhiên người xui xẻo uống nước lạnh sẽ bị kẹt răng.

Cậu kéo cổ áo phông lên và đi về phía trước, định bắt tàu điện ngầm thì một chiếc Bentley màu đen chậm rãi theo sau, bấm còi mấy lần.

Cũng giống như lần trước, người tài xế mặc vest bước xuống xe, đi vòng sang phía bên kia ghế sau rồi mở cửa.

Ghế phụ ngồi có một vệ sĩ cao gầy, Tô Kiều im lặng cúi người ngồi ở ghế sau.

Hạ Tri Cẩn nghiêng đầu nhìn con đường ngoài cửa sổ, cầm khăn giấy ướt lau những vết bẩn trên tay không tồn tại trong không gian nhỏ hẹp của xe, Tô Kiều có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, mùi bạc hà thoang thoảng.

"Cảm ơn Hạ tổng đã đưa tôi về nhà."

"Tiện đường."

Tô Kiều "Ồ" một tiếng dài, nâng cằm chỉ vào tủ lạnh trong xe: "Tôi uống nước được không?"

Hạ Tri Cẩn không nhìn cậu, thanh âm trong trẻo nói: "Tùy ý."

Tô Kiều đưa tay mở tủ lạnh nhỏ, trong lúc nhất thời giật mình, nước ép việt quất, soda dâu tây, nước ép cà chua và cà rốt đều là những đồ uống hàng hiệu mà cậu từng thích, cậu uống nửa chai thì chán liền đưa phần còn lại cho hắn.

"Hạ tổng thật hoài niệm."

Hạ Tri Cẩn nghiêng mặt, không hề biểu lộ cảm xúc gì, như thể không liên quan gì đến mình.

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ gõ chai thủy tinh nước việt quất, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trời toàn cảnh bằng kính, chân thành nói: "Thật ra, thấy anh giờ thành công như vậy, tôi rất mừng thay cho anh."

Như thể đυ.ng phải vảy ngược, hắn thoáng cau mày nói: “Tôi nên cảm ơn lời khuyên chỉ giáo của cậu mới đúng.”

Tô Kiều ngừng thở, liếʍ môi, nhỏ giọng nói: "Tôi biết anh hận tôi."

Hạ Tri Cẩn cười lạnh, lộ ra vẻ mỉa mai: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Vệ sĩ không khỏi tò mò liếc nhìn Tô Kiều qua gương chiếu hậu, Tô Kiều mỉm cười với gã rồi mở nước việt quất uống một ngụm, trong miệng tràn ngập vị chua ngọt, giống như trở về mùa hè quen biết hắn.

Khi đó cậu mới lên lớp 9, nhà giàu, gương mặt xuất chúng nên nghiễm nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Những hormone bồn chồn xao động của tuổi thiếu niên còn bành trướng hơn cả nhiệt độ mùa hè, cậu không nghe giảng trong giờ học mà ôm đầu ngủ, chuyện hứng thú nhất là theo đuổi những cô gái xinh đẹp, không quan trọng là cậu thích họ hay không nhưng yêu đương với cô gái xinh đẹp nhất lúc cấp hai là một minh chứng cho sự hấp dẫn của con trai.

Có lần cậu theo đuổi một cô gái xinh đẹp suốt một tuần, nhưng cô gái đó vẫn cưỡng lại được sự tấn công của cậu, cô ngượng ngùng thừa nhận rằng không phải Tô Kiều không đủ tốt mà là trái tim cô đã thuộc về người khác và cô không thể ở bên cậu.

Hạ Tri Cẩn cứ như vậy gặp tai bay vạ gió.

Tô Kiều không biết rằng trong trường có một người như vậy, bằng tuổi nhau nhưng hắn phất riêng một ngọn cờ, trầm tính và lạnh lùng, học giỏi và trưởng thành hơn những người bạn cùng lớp mà cậu biết suốt ngày vào quán bar, theo đuổi các cô gái và chơi game, hời hợt và đáng thương.

Có thể theo đuổi được Hạ Tri Cẩn đối với Tô Kiều là một cảm giác thành tựu to lớn.

Khi Tô Kiều nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác, cậu than thở rằng mình thực sự may mắn khi được thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ cần trẻ, đẹp và nhiệt tình là có thể thu phục được đại lão Hạ Tri Cẩn.