Chương 19: Nhìn rất đáng thương

[ZK thông báo chính thức về bạn gái: Người qua đường tinh khiết, nam nữ chính đều khá tốt, nhưng nam hai này làm cái quái gì vậy? Thật sự tài nguyên tốt thật mà để Chu Khả cùng Thư lão sư nâng kiệu cho cậu ta.]

Vệ Tinh lén nhìn lại Tô Kiều, cậu đang tập trung xem video, góc cạnh của khuôn mặt nghiêng sắc nét, ánh nắng giữa trưa vẽ bề ngoài nửa vòng nhu hòa làm cho khuôn mặt cậu càng trong trẻo lạnh lùng xa cách, đôi môi nhạt màu khẽ mím môi bởi vì suy tư, có loại cảm giác khó có thể tả nổi.

Khuôn mặt đẹp thật, không đến mức nói cậu xấu phải không?

Vệ Tinh thở dài một hơi dài trong lòng: "Tô Kiều, gần đây đừng lên weibo."

Tô Kiều xoay chiếc bút bi trong tay mà không rời mắt khỏi Hàn Kiếm Dung trên video, cậu không cần suy nghĩ: "Tôi biết rồi."

Vệ Tinh phiền muộn vỗ vai cậu: "Cậu muốn ăn gì? Tôi lấy cho cậu một ít."

"Tiết kiệm chút tiền, cậu còn phải mua nhà, buổi tối tôi ăn tối cùng đoàn phim" Cho tới bây giờ, Tô Kiều chưa bao giờ nhận ra mình lại có tài tiết kiệm như vậy.

Bữa tối của đoàn làm phim dự kiến

sẽ được tổ chức tại một khách sạn gần đó, một hội trường đã được đặt trước, có ba bốn bàn ngồi, tạo nên sự sôi nổi và làm quen với nhau.

Vì ở trong thành phố nên các nhân viên có gia đình đều mang theo gia đình của họ.

Tô Kiều đến sớm và tìm được một chỗ ngồi trong góc với Vệ Tinh, nơi thuận tiện để ăn cơm no, ngồi vào bàn chính chắc chắn không tránh được phải giao lưu và uống rượu.

Chu Khả dẫn theo một người đàn ông trung niên đi vào, gã có thân hình mập mạp, hơi hói, ôm lấy bả vai anh với phong thái thân mật.

Khi người đàn ông đi ngang qua bàn của Tô Kiều, bước chân tạm dừng lại, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt Tô Kiều một giây, rồi không tự chủ được nuốt nước bọt.

Một khuôn mặt xinh đẹp luôn phá lệ thu hút sự chú ý.

Tô Kiều lịch sự mỉm cười, thầm nghĩ, cha Chu Kha nhìn còn rất trẻ, giống có con lớn như vậy.

Chu Khả quay người lại, dùng ánh mắt không tốt trừng mắt nhìn Tô Kiều rồi vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay người đàn ông.

Tô Kiều có chút hâm mộ với mối quan hệ cha con kiểu này, Tô Lập Hoa nghiêm túc cổ hủ, sẽ không bao giờ tham gia vào các hoạt động xã hội với cậu chứ đừng nói đến sự thân mật như vậy.

Trước khi bữa tối bắt đầu, Vệ Tinh ra ngoài nhận cuộc gọi kiểm tra của bạn gái, không gian đóng kín trong phòng riêng tràn ngập khói thuốc, Tô Kiều bóp mũi ho khan vài tiếng đi ra toilet rửa mặt và hít thở không khí trong lành.

Tô Kiều cẩn thận rửa tay, tạt nước lên mặt, khi ngẩng đầu lên, "Ba ba" của Chu Khả cũng bước vào toilet, ưỡn bụng đứng sau lưng, nhìn thẳng vào cậu với giọng nói mơ hồ. "Cậu tên là Tô Kiều?"

Tô Kiều quay cổ, cung kính nói: "Chào chú, cháu là Tô Kiều."

“Đừng gọi tôi là chú.” Người đàn ông mê đắm, nhìn theo khuôn mặt Tô Kiều đến chiếc cổ thon dài của cậu: “Cứ gọi tôi là anh Lý.”

Tô Kiều dần dần nhận ra người đàn ông này dường như có ý với mình.

Cuộc sống của cậu quá đơn giản, những người thèm muốn cậu đều kính nể sự giàu có và quyền lực của Tô gia và chưa có ai can đảm hành động.

Người đàn ông tiến tới đưa tay lên mặt Tô Kiều, không ai có làn da trắng nõn như thế nhưng đã bị cậu hất ra.

"Tự trọng một chút."

Nói xong, cậu bước ra khỏi toilet, tay gã tê dại vì bị đánh, thẹn quá thành giận sao để cậu đi được bèn bóp cổ cậu rồi kéo ra sau: "Đồ không biết điều, ông cho mày sĩ diện mà không biết xấu hổ."

Tô Kiều không thể thở được, cậu cong cánh tay phải và vô thức nắm lấy tay người đàn ông, xoay người dựa thế, với một cú ném qua vai rắn chắc, trọng lượng 200 cân của gã rơi mạnh xuống sàn gạch tạo ra một tiếng động lớn.

Cậu từng giành được chức vô địch leo núi, sức cánh tay mạnh đến nỗi người bình thường không so được.

Gã mất sức chiến đấu trong nháy mắt, một lúc lâu không dậy nổi, nằm trên sàn kêu như gϊếŧ heo.

Tô Kiều lạnh lùng liếc gã, cậu sờ vào cổ rồi nhìn trong gương, năm dấu tay đỏ rực xuất hiện trên chiếc cổ trắng ngần thanh tú.

Nhìn rất đáng thương.