Chương 22

“Thế này là sao?” Giọng nói của Hạ Tri Cẩn căng thẳng cố gắng kìm nén nhịp thở của mình.

Tô Kiều có mặc áo cổ lọ trên phim trường nên thiếu chút nữa đã quên chuyện này, ho khan một tiếng: “Tôi sơ ý bóp đó mà.”

Cậu sĩ diện nên rất xấu hổ nếu nói ra điều đó.

Hạ Tri Cẩn không nói chuyện, cơ bắp trên tay siết chặt, bàn tay đặt trên vai Tô Kiều tay niết đau mấy giây sau, hắn mới chậm rãi buông ra, khóe miệng cong lên nhẹ: "Sức tay mạnh đấy."

Tô Kiều đứng thẳng dậy, xoa xoa bờ vai đau nhức: "Tay Hạ tổng cũng mạnh mà."

Hạ Tri Cẩn nhướng mày nói: “So với cậu vẫn thua một chút.”

Tô Kiều ngượng ngùng cười rồi sửa sang lại hợp đồng, cho vào túi đựng tài liệu và lịch sự chào tạm biệt rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng.

Hạ Tri Cẩn nhìn theo bóng lưng cậu, lập tức lấy lại bình tĩnh, bấm số điện thoại.

Giọng nói bình thản, đều đều đến mức gần như tàn nhẫn.

Trong “Thật sự thích em”, nữ chính Chu Tâm Nghi là một cô gái giàu có, thích chơi piano và khiêu vũ.

Bằng cách tìm người thay thế chơi piano, chỉ quay phần tay và thêm chỉnh sửa hậu kỳ, vấn đề này có thể được giải quyết mà không có bất kỳ sai sót nào.

Nhưng trong buổi quay khiêu vũ hôm nay, đoàn làm phim đã luống cuống.

Trong cảnh này, Chu Tâm Nghi lần đầu tiên tỏ tình với Du Việt và bị từ chối khiến tâm trạng cô buồn bực và khi cô đang khiêu vũ một mình trong phòng tập nhảy thì tình cờ gặp được nam chính là học sinh cá biệt bị phạt quét tước phòng học nhảy, nam chính đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, trở thành một đôi oan gia.

Một cảnh rất quan trọng đặt nền móng cho mối quan hệ này.

Kịch bản chỉ viết xa hoa thế nào, nam chính say mê như thế nào, còn quay phim thế nào?

Nữ chính Thư Dao không có kỹ năng nhảy, điệu nhảy duy nhất là trong đội ương ca ở trường tiểu học.

Lưu đạo lâm thời cuống lên mới đi lo ôm chân phật, ứng biến bằng cách kéo tới một giáo viên dạy múa từ một trường nghệ thuật để dạy cho Thư Dao một số bài học tạm thời.

Nhưng một phút trên sân khấu và mười năm rời sân khấu, một người không có nền tảng khiêu vũ khó có thể đáp ứng được yêu cầu nghệ thuật của Lưu đạo trong thời gian ngắn tập luyện, mấy ngày nay Thư Dao bị tra tấn vô cùng đau khổ.

Trong giờ nghỉ trưa ăn cơm, Tô Kiều đeo tai nghe nghe những lời kịch mình đọc lúc sáng, Vệ Tinh nhận được hai hộp cơm trưa, đồ ăn của đoàn phim rất ngon, ba món một canh, có cả thịt và rau.

Tô Kiều tùy tiện cắn vài miếng rồi cầm lấy kịch bản, cẩn thận viết ghi chú vào lời thoại và thỉnh thoảng suy nghĩ về nó.

Thư Dao đỡ lấy cái eo đau nhức, ngồi đối diện nhìn kịch bản dày đặc mà cậu viết: “Chỉ là phim web drama thôi, cậu cố gắng như vậy làm gì?”

Tô Kiều tháo tai nghe ra, vừa viết một tờ giấy vừa nói: "Kỹ năng cơ bản của tôi không tốt nên chăm chỉ hơn một chút."

Thư Dao nhìn chằm chằm cậu một hồi, ai có con mắt cũng thấy được Lưu đạo quan tâm đến Tô Kiều, nghe đồn cậu có quan hệ gì đó với cấp trên, Chu Khả lại không đối phó cậu, hắn ta dường như có mối quan hệ không thể nói với vị kia ở Cự Hoa.

Thư Dao ở từng tuổi này, biết tin đồn đúng hay sai, cô tin rằng chàng trai trước mặt chắc chắn không phải là loại người mà người khác nói trong miệng.

Thư Dao vỗ vỗ kịch bản của Tô Kiều nói: “Không biết thì hỏi chị đây này.”

"Cám ơn." Tô Kiều ngẩng đầu nhìn cô, có qua có lại, cậu ngước cằm đáp lại: "Nếu chị thấy lưng đau, có nghĩa là động tác làm sai rồi đấy."

“Cậu cũng biết à?” Thư Dao đau lưng đến mức cô phải gục xuống bàn.

Tô Kiều nói: "Biết một chút."

Cậu đặt cây bút bi trong tay xuống, sẵn sàng nói thêm vài lời với người của đoàn làm phim: “Mặc dù ép chân và ép eo là động tác cơ bản nhất nhưng nếu không có kỹ năng nhảy cơ bản thì khó thực hiện được, chị cứ ép bẻ thì sẽ bị thương gân."

Thư Dao nghe ra từ lời nói của cậu có thể đoán ra, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy: “Có cách nào giúp eo chị không bị đau và nhảy đẹp không?”

Tô Kiều nhìn cô, nghiêm túc suy nghĩ: "Chị đừng nhảy điệu foxtrot nữa, thử tango đi, độ linh hoạt của khớp háng không yêu cầu cao đâu."

Thư Dao ngượng ngùng nói thẳng là mình không hiểu, nên khéo léo hỏi: "Hai cái đó có gì khác nhau? Làm sao có thể làm nhanh được?"

Tô Kiều nhéo thẳng cái mũi của mình, cảm thấy bất đắc dĩ đứng lên, vươn tay ra: "Chị tới đây, em dạy cho chị."

Ngón tay cậu thon dài mảnh mai, móng tay mềm mại tròn trịa sáng như ngọc, rất đẹp.

Đây là đôi bàn tay sống an nhàn sung sướиɠ, giàu sang nuôi dưỡng, Thư Dao nghĩ.

Mặc dù cô không hiểu khiêu vũ nhưng cô có thể cảm nhận được kỹ thuật của cậu tốt hơn giáo viên dạy múa ở trường hạng hai, và cậu hướng dẫn cô tiến và lùi theo đúng nhịp điệu.