Chương 23

Với tinh thần dạy người bắt cá còn không bằng dạy người câu cá, Tô Kiều đẩy Thư Dao về phía sau, nói bằng một giọng rõ ràng và trong trẻo: “Tango yêu cầu cảm giác về sức, động tác của tay phải uyển chuyển và mạnh mẽ."

"Thực hiện động tác này lâu hơn."

Thư Dao vội vàng gật đầu, không kìm lòng nổi đi theo nhịp điệu của Tô Kiều.

Thỉnh thoảng, tài khoản wechat chính thức của đoàn phim sẽ đăng một số cập nhật, thấy Tô Kiều dạy Thư Dao nhảy nên đã quay một vài đoạn video ngắn và tải lên weibo để tăng sự hiện diện của mình.

[Mạnh mẽ nhưng không vụng về, mềm mại nhưng không buông lơi, nam hai khiêu vũ rất chuyên nghiệp]

[Em chỉ thấy chân dài khắp màn hình thôi, em có thể, anh trai đến ôm eo em đi]

[Ôm cô Thư chặt quá nên mặt cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ, nam này thực hạ lưu.]

[Không tôn trọng phụ nữ chút nào, được Thư Dao đồng ý chưa? Đây là một người không có ý thức đúng mực!]

[Tôi [Chanh] rồi, khi đến tuổi Thư Dao, tôi cũng muốn có một em đẹp trai khiêu vũ cùng tôi.]

Sau khi Vệ Tinh nhìn thấy phần bình luận, tay run lên vì tức giận, không nhịn được mặc áo clone vào lý luận kết cục.

Việc Tô Kiều được bao nuôi còn là điều khó tin, huống chi là thừa dịp dạy nhảy mà ăn đậu hũ phụ nữ, muốn nói sỗ sàng thì cậu ta càng lo lắng Thư Dao sẽ ăn đậu hũ Tô Kiều đúng hơn.

*

Sân golf ở ngoại ô.

Trên bãi cỏ xanh mướt trải dài ngút tầm mắt, ánh hoàng hôn vàng óng chiếu lên khiến nơi đây trở nên đẹp đẽ biết bao.

Vị Kim tổng của giải trí Chanh mặc vest và đi giày da, mang theo Lý tổng ăn mặc bảnh bao của giải trí Cự Hoa trèo non lội suối suốt bốn giờ đồng hồ từ thành phố và cuối cùng đã gặp được Hạ Tri Cẩn.

Lý tổng thở dốc vì mệt thở không ra hơi, vỗ nhẹ vào cánh tay Kim tổng: "Lão kim, rốt cuộc ý Hạ tổng có ý gì? Ông hãy nói thật cho tôi biết đi."

Cự Hoa là một công ty giải trí kiểu mới trong vài năm qua và Lý tổng phụ trách mã hóa đĩa, viết kịch bản hoặc IP truyện tranh, giải trí Chanh trả tiền cho việc quay phim, miễn là được tham gia vốn cổ phần và chia hoa hồng.

Lý tổng kiếm tiền thoải mái trong vài năm nhưng ông không ngờ rằng Chanh sẽ chấm dứt hợp đồng vào ngày hôm qua, điều này có nghĩa là con đường tài chính của ông đã bị cắt đứt sao?

May mắn thay, ngày thường ông xưng anh kêu em với Kim tổng của giải trí Chanh mà gã ta cũng chỉ nói một cách mơ hồ rằng ông đã làm sai điều gì đó, vì tình cảm ngày xưa mà giúp ông hẹn gặp Hạ Tri Cẩn trong nửa giờ.

Để Lý tổng tự mình tới hỏi rõ ràng.

Hạ Tri Cẩn mặc một bộ đồng phục thể thao bó sát màu xám thuần khiết, với bóng lưng cao rắn chắc, hắn cầm gậy bằng cả hai tay, tùy ý vung một đường cong đẹp mắt, các cơ mỏng trên lưng căng ra do dùng lực trông rất có sức bật mười phần.

Kim tổng vỗ tay bốp bốp: "Hạ tổng đánh bóng rất chính xác."

Hạ Tri Cẩn quay người lại, nhìn ông ta rồi cầm lấy nước khoáng được thư ký đưa, chậm rãi uống một ngụm.

Lý tổng bước tới, hơi cúi đầu, cười nói: "Hạ tổng, công ty Cự Hoa chúng tôi..."

“Chơi bóng với tôi một lát.” Hạ Tri Cẩn bình tĩnh ngắt lời ông ta.

Lý tổng giật mình một chút, ưỡn cái mặt già nói: "Hạ tổng, thực xin lỗi, hôm nay tôi đến vội nên không mang theo gậy."

Hạ Tri Cẩn nhẹ nhàng ngước cằm gầy gò lên, Lý tổng nhìn qua, trên mặt đất có một khuông bóng bằng song sắt đen, bên trong chứa đầy những quả bóng golf màu trắng.

Lý tổng khó chịu, bình thường ông ta là nhân vật số một làm mưa làm gió trong làng giải trí, nhưng vậy mà Hạ Tri Cẩn để cho ông ta làm ball boy.

"Hạ tổng...." Lý tổng ngập ngừng nói.

Hạ Tri Cẩn nghiêng đầu nhìn ông ta, cũng không phải "Ánh mắt chết chóc" trong lời đồn, mà khi Lý tổng nghĩ đến thân phận của mình, đột nhiên cảm thấy ánh mắt này áp bức vô hạn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Lý tổng vô thức hít một hơi thật sâu, không nói một lời nhặt một quả bóng lên, dùng thân hình tròn trịa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt nó lên điểm phát bóng: "Hạ tổng, chuyện Cự Hoa của chúng tôi..."

Lời còn chưa dứt, Hạ Tri Cẩn đã phớt lờ vung gậy, Lý tổng vừa mới đặt quả bóng trên giá đã bị đập xuống đất và lăn theo độ cong của bãi cỏ.

Ông ta giật mình một chút rồi ngẩng đầu lên, Hạ Tri Cẩn từ trên cao nhìn xuống, cái mũi thẳng và đôi môi mỏng, nửa má chìm trong bóng tối trông hắn rất lãnh đạm.

"Tiếp."

Da đầu tê dại, Lý tổng nhặt một quả bóng gôn mới toanh và đặt nó lên điểm phát bóng, giống như lần trước, Hạ Tri Cẩn vung quả bóng gôn ra ngoài không để lại dấu vết.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Lý tổng ngốc nghếch chậm rãi nhận ra mình đã đắc tội sâu sắc nên hắn mới nhục nhã, giễu cợt ông như vậy, ông chợt nhanh trí nhớ tới cậu trai ngày đó ở khách sạn: "Hạ tổng, tôi hiểu rồi, Tô Kiều là của cậu... A... tay của tôi..."