Chương 5: Thế thân

Hôm sau.

Người phụ trách Dứa giải trí chủ động liên hệ Tô Kiều, gửi một hàng địa chỉ công ty, cậu tìm tòi ở trên mạng một chút, tin tức duy nhất vào nửa năm trước tuyên bố quảng cáo thông báo tuyển dụng.

Thông báo tuyển dụng lập trình viên, lương tháng 3500.

Dung thành là đô thị loại 1, cái giá này không đủ cho lập trình viên mua sản phẩm mọc tóc.

Đoạn đường ở CBD Dung thành, Tô Kiều ấn vài lần lên chuông cửa, không có bất luận phản ứng gì, thì ra nó chỉ để trang trí, cậu chậm rãi gõ cửa.

Cửa kính cọt kẹt đẩy ra một cái khe, một khuôn mặt búo bề thò ra giống như học sinh cấp 3: “Chuyển phát nhanh tới?”

Nhìn thấy Tô Kiều, cậu ta sửng sốt vài giây, nhìn Tô Kiều khá là bắt mắt.

Tô Kiều bình tĩnh giải thích ý đồ mình đến đây, đôi mắt cậu ta tỏa sáng, vui mừng phấn chấn lôi kéo cậu vào công ty

Văn phòng không đủ một trăm mét vuông ngoại trừ văn phòng lãnh đạo cách tấm kính thủy tinh thì còn lại nhìn không sót gì.

Chỉ có duy nhất một cái máy tính để bàn và hệ thống giao diện mở là Windows XP, trên bàn phím có bao giấy bọc dưa chua ăn một nửa mà trên bao bì ngoài của nó in quảng cáo của một văn phòng bán hàng gần đó, một chậu dây leo đang hấp hối trên bậu cửa sổ, không có một thứ gì thể hiện thực lực dứa giải trí.

Rất nghèo.

“Cậu ngồi đi!” Cậu trai có cái mặt búp bê vui mừng kéo ghế, xoa xoa tro bụi trên mặt: “Tôi là Vệ Tinh quản lí nơi này, cậu ăn cơm chưa?”

Tô Kiều không quen người khác nhiệt tình như vậy, nhìn thoáng qua bao giấy bọc nửa dưa chua, nhấp môi môi: “Cảm ơn, không cần.”

Vệ Tinh cho rằng cậu ngại bèn mở tủ đồ ăn vặt lấy ra một túi chân gà kho: “Đừng khách sáo, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Trong nhà Tô Kiều có mời dinh dưỡng sư từ nước ngoài về, cậu lớn rồi nhưng không có mấy lần được ăn món chân gà kho, ngửi mùi rất thơm nhưng tưởng tượng đến chân gà phồng phồng ở trong miệng, cậu lại hết muốn ăn: “Không, tôi ăn cơm rồi.”

Vệ Tinh rót một ly nước ấm đưa cho cậu: “Ôn tổng của chúng tôi đi ra ngoài rồi mà chuyện của cậu thì đã nói qua với tôi.”

Tô Kiều bưng ly giấy, nhìn thấy trên đó viết một hàng chữ "Chữa khỏi bệnh trĩ, an tâm sức khỏe - khoa phẫu thuật hậu môn trực tràng, bệnh viện số 7."

Lí do ban đầu muốn uống nước cũng không còn, cậu đặt ly giấy cách xa mình rồi nói: “Chúng ta nói chuyện công việc đi.”

Vệ Tinh lau bàn tay đầy dầu mỡ bóng nhẫy của mình, mỉm cười nhìn cậu, nhìn thế nào cũng vừa lòng: "Đợi tôi lấy hợp đồng cho cậu!"

Có rất nhiều mỹ nam trong làng giải trí, Tô Kiều không phải là người đẹp nhất mà Vệ Tinh từng thấy, nhưng chắc chắn là người đặc biệt và dễ nhận biết nhất.

Tô Kiều có khuôn mặt rất trẻ, mái tóc nâu sẫm được uốn xoăn buông xõa, nước da trắng ngần, chiếc mũi thẳng và đôi lông mày lạnh lùng khiến cậu trông quý phái tự phụ.

Đó không phải là vẻ đẹp dịu dàng đang thịnh hành trong làng giải trí hiện nay, nhưng cũng không phải là vẻ đẹp thuần túy nam tính, cậu xen kẽ ở đâu đó giữa ranh giới một chàng trai và một người đàn ông.

Ngồi trong một văn phòng bừa bộn, cậu có bờ vai rộng lưng thẳng, động tác không gượng ép hay đột ngột, thoạt nhìn có vẻ như một thiếu gia được gia đình giáo dục tử tế, sinh ra đã ngậm thìa bạc.

Tô Kiều đọc kỹ hợp đồng, tất cả thu nhập trong tương lai sẽ thuộc về Dứa giải trí, và cậu sẽ chỉ nhận được mức lương tối thiểu hợp pháp là 2.000 mỗi tháng.

Đến khi thu nhập đạt 600 triệu thì có thể ký hợp đồng mới, trong thời gian hợp đồng, công ty sẽ bố trí nhà ở và cung cấp ô tô.

Không có vấn đề gì lớn, Tô Kiều ngẩng đầu nhìn Vệ Tinh: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

Vệ Tinh đột nhiên căng thẳng, biết rõ bản hợp đồng này rất không công bằng, rõ ràng Tô Kiều đã đắc tội với người của Ngô Đông, như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, cậu ta giả vờ cao thâm sâu sắc nói: “Bản hợp đồng đã được luật sư Ngô Đông quyết định, cậu hỏi vấn đề gì?"

Tô Kiều nghiêm túc hỏi: “2000 tiêu như thế nào?”

Theo mức độ tiêu dùng trước đây của cậu, một bữa trà chiều còn không đủ để trả.

Vệ Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Kiều, cậu ta đếm trên đầu ngón tay, trong lòng cảm thấy cậu khá đáng thương, một cậu trai như vậy có lẽ không thể ở một nơi tồi tệ như vậy dù chỉ một tháng.

Nhiều nhất là nửa tháng, sẽ khóc trở về tìm cha.

Ba ngày sau, Tô Kiều nhận được thông báo thử vai lần đầu tiên trong đời.

Buổi thử vai được sắp xếp tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô, một vai diễn đặc biệt có hai lời thoại, thì ra diễn viên ban đầu bị bệnh nặng phải nhập viện, đây là cơ hội tốt cho những người mới đến muốn thể hiện.

Tô Kiều đang ở trên xe buýt, vội vàng đọc kịch bản Vệ Tinh gửi đến, đây là một bộ phim thám hiểm.