Chương 12: Cô giống như một đứa ngốc

Trình Yên Chi thế mới biết Kỳ Tuyên vì sao không vội.

Cô thật sự nhịn không được mà muốn chửi tục mà!

Nhà của cô ở ngay cách vách nhà Kỳ Tuyên!

Nói cách khác hai nhà con mẹ nó là hàng xóm đó!

Tên xấu xa này xem như thanh mai trúc mã sao?

Tuy rằng nội tâm không ngừng xỉ vả mắng người, nhưng trên mặt cô vẫn là an tĩnh như một đóa hoa lài, lạnh mặt nhìn Kỳ Tuyên từ trong túi móc ra chìa khóa, mở cửa nhà của cô.

Sau đó hắn đi vào còn đi bày ra chủ nhà tư thế mời người vào.

Nhẫn nhẫn nhẫn!

Trình Yên Chi hít sâu một hơi, bước vào bên trong, sau đó đứng ở phòng khách quan sát nhà ở một chút.

Bố cục bên trong giống hệt như nhà của Kỳ Tuyên, bất quá đúng là có cảm giác rất khác nhau.

Kỳ Tuyên tên này trong nhà đều là hai màu đen trắng lạnh nhạt, đồ đạc bên trong cũng không biết là cưỡng bách chứng hay lười biếng mà đặt đúng chỗ ban đầu bố trí, còn nhà ở của Trình Yên Chi lại rất có nhân khí, có kệ giày ở phía trước huyền quan, có thảm lông, phòng khách có đèn treo, bàn trà, sô pha đều là màu sắc ấm áp, cũng rất phù hợp thẩm mỹ của Trình Yên Chi.

Kỳ Tuyên giống như một con trùng theo đuôi mà không ngừng đi sau cô, "Bảo bảo, em muốn tìm cái gì, để tôi tới giúp."

Trình Yên Chi trừng hắn một cái, không nói chuyện.

"Làm sao vậy, tôi trước kia thường xuyên tới nhà em ăn cơm, đối với nơi này không thể quen hơn."

Trình Yên Chi không để ý tới hắn, đi đến một căn phòng nhìn có vẻ trẻ trung đi vào, bên trong phòng có một cái giường siêu lớn chiếm cứ tầm mắt, là phong cách công chúa châu Âu, còn có màn lụa từ trần nhà rũ xuống, bên cạnh là một tấm thảm lông dày hình tròn trải trên mặt đất, dựa tường là một cái bàn học, cô đi qua tìm kiếm một hồi, tìm được một quyển ghi nhớ màu hồng nhạt ở ngắn kéo trong cùng.

Cô có vài phần suy đoán nên nhanh chóng nhét nó vào trong sách, lại nhìn thấy một khung ảnh đang đặt trên kệ sách, bên trong là Trình Yên Chi trẻ tuổi, đang mặc một cái váy màu trắng giơ tay chào với ống kính, có lẽ hôm đó ánh mặt trời rất tốt, làm cho mặt cô cũng như đang sáng lên, cô buộc tóc đuôi ngựa, tóc đen da trắng, non nớt lại đẹp đẽ.

Kỳ Tuyên ở sau lập tức đưa tay cầm khung ảnh lên, cười với cô đầy ý vị: "Bảo bảo của tôi lớn lên thật là đẹp."

Trình Yên Chi sắc mặt ửng đỏ, cô gái nhỏ này cùng cô lớn lên giống nhau như đúc, cô có chút ngượng ngùng mà nắm lấy tóc xoắn xoắn, không đợi cô nói gì Kỳ Tuyên liền đi đến trước mặt, hôn hôn gương mặt cô, trầm thấp lại ái muội một câu, "Đẹp đến làm tôi chỉ muốn lột sạch hung hăng thao em một trận."

Người này luôn không đứng đắn!

Trình Yên Chi một tay đẩy hắn ra, "Im đi! Anh không thể nói chuyện tử tế sao!"

"Tối nay tôi muốn ngủ ở đây, anh nhanh về đi."

Nếu đã biết nhà cô ở đâu rồi vậy không thể theo hắn về nhà, miễn cho buổi tối lại bị Kỳ Tuyên đè ở trên giường thao không ngừng.

Cô không có ham muốn nhiều như vậy, nhưng người đàn ông này tính dục cực kỳ mãnh liệt, cô mới không vội vàng dâng lên đâu.

Trình Yên Chi đem hắn đuổi ra liền gấp gáp nhìn quyển ghi nhớ kia, quả nhiên là sổ nhật ký, thật là cảm tạ nguyên chủ có thói quen viết nhật ký.

Cô lật xem từ trang cuối cùng, đã là một năm trước rồi.

Xem xong toàn bộ cô chỉ biết thở dài, cuối cùng một trang là viết cha mẹ nguyên chủ đều gặp tai nạn qua đời, sau đó lại không viết nữa, mà về Kỳ Tuyên, viết là hai năm trước dọn lại đây, lúc ấy Trình phụ Trình mẫu rất thích hắn, biết hắn chỉ sống một mình nên thường gọi người đến ăn cơm, bởi vì hai người rất quan tâm hắn nên nguyên chủ còn từng nổi lên tính tình gây sự, nhưng Kỳ Tuyên lại rất bao dung.

Nhật ký đều viết lại vài lần nguyên chủ đùa dai với Kỳ Tuyến, Kỳ Tuyên cũng chưa vạch trần.

Nhưng về quan hệ giữa hai người thì không viết.

Chẳng lẽ là gần đây mới xác định quan hệ?

Nguyên chủ cách một thời gian lâu mới viết một lần, cũng bắt đầu từ rất sớm, từ lúc mới vào học có người thổ lộ, đến đầu tháng ba bị bóng rổ đập trúng một lần, phía trước còn là khi học tiểu học bị nam sinh kéo bím tóc, đều là chút sự tình thú vị tuổi học trò.

Được rồi, nguyên chủ không có thân nhân, cô cũng không cần sợ nên đối mặt thế nào, mà Kỳ Tuyên lại là bạn trai hình như cũng không để ý cô có khác biệt, hiện tại cách thi đại học còn có hai tháng, thi đại học xong là có thể cùng bạn trong lớp đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại, cô hoàn toàn có thể bắt đầu chính mình nhân sinh.

Chỉ là cô lục lọi khắp nơi cũng không tìm được thẻ ngân hàng hay chứng minh các thứ, cô không khỏi nghĩ đến chỗ của Kỳ Tuyên.

Chuông cửa lúc này vang lên.

Trình Yên Chi đi ra đi mở cửa thì thấy Kỳ Tuyên đang đứng ở bên ngoài, một tay cắm túi, bề ngoài anh tuấn đúng là có thể hấp dẫn một đống người.

"Kỳ Tuyên, có chuyện gì sao?"

"Tới giờ ăn cơm rồi, em có đói bụng không?" Kỳ Tuyên dựa nghiêng trên cửa, một chút cũng không thèm để ý bộ dáng cảnh giác của Trình Yên Chi.

"Ừm...... Đói bụng, vậy là anh nấu cơm sao?" Không nhắc đến còn không cảm thấy, thật đúng là đói bụng.

"Nha đầu này, chẳng lẽ em nghĩ tôi có thể nấu cơm sao?"

"Anh không nấu cơm sao còn tới gọi tôi ăn cơm?"

"Chẳng lẽ tôi không thể đặt bên ngoài? Đi thôi, đi ăn cơm......" Kỳ Tuyên một phát đem cô kẹp dưới tay kéo đi.

"Ai nha, đã biết đã biết, đừng như vậy, không thoải mái nha......" Trình Yên Chi lôi kéo hắn một hồi cũng túm không ra.

Hai người lại vừa đùa giỡn vừa đi vào nhà.