Chương 39: Không mặc quần áo đã chạy ra tìm tôi

Trình Yên Chi cả đêm ngủ cũng không yên ổn, vẫn luôn mơ thấy vài thứ kỳ kỳ quái quái, mơ thấy Kỳ Tuyên, mơ thấy Cố Tây Duyên, cũng mơ thấy Giang Lăng, cô hình như đang khóc, lên án ông trời vì sao lại đối với cô như vậy, cô vốn dĩ có cuộc sống rất tốt lại bị nhốt ở chỗ này, tại đây giãy giụa giữa các mối quan hệ rối ren, sau đó thấy được ca ca tỷ tỷ, cô chạy đến muốn bọn họ mang cô theo, nhưng chỉ thấy bọn họ lắc đầu, nói đây là chính cô đã lựa chọn.

Gặp quỷ mới lựa chọn!

Trình Yên Chi hốt hoảng tỉnh lại, duỗi tay sờ sờ vị trí bên cạnh, đã trống không, trong lòng ngăn không được hoảng loạn, sợ hãi cực kỳ.

Không biết từ khi nào cô đã bắt đầu sợ hãi phải ở một mình, sẽ làm cô cảm thấy bản thân giống như bị vứt bỏ.

Trình Yên Chi xốc chăn xuống giường, trong phòng vẫn luôn mở máy lạnh, thân thể tiếp xúc đến không khí lập tức nổi lên một tầng da gà, người cô vẫn đang trần trụi không mặc gì, nhưng lúc này không quản nhiều, đem chăn vây quanh người liền chạy ra tìm Kỳ Tuyên.

Lúc này xung quanh tối đen chỉ có một mình cô, tuy rằng căn nhà này cùng nhà của cô bố cục giống nhau nhưng bị Kỳ Tuyên bài trí rất khác biệt, Trình Yên Chi liền ôm chặt chăn xông loạn một hồi, kêu tên Kỳ Tuyên.

"Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên, anh ở đâu?"

Không ai trả lời, Trình Yên Chi càng sợ hãi, cũng không biết tại sao vừa không thấy người liền hoảng như vậy, cô nhịn không được lại rớt nước mắt, khóc sướt mướt mà đứng ở kia, giống hệt một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, cuộn người lại quấn chặt chăn, không ngừng nức nở rơi nước mắt, "Oa a...... Tuyên Tuyên......"

Kỳ Tuyên từ ngoài ban công đi vào liền thấy Trình Yên Chi ngồi xổm trên đất khóc đến đáng thương vô cùng, hắn hoảng sợ đi qua ôm người lên, sợ là nơi nào không thoải mái đem người sờ soạng một hồi, "Bảo bảo, làm sao vậy? Sao lại khóc rồi? Có phải chỗ nào không thoải mái không? Ngoan nào......"

Trình Yên Chi lập tức ôm lấy hắn ngay cả chăn đang che trên người đều mặc kệ, chôn ở bên cổ hắn mà khóc, đem hắn ôm thật chặt, "Anh, anh đi đâu? Em tỉnh ngủ không thấy anh làm em sợ muốn chết...... rất sợ hãi...... anh đừng đi mà......"

Tâm tình khẩn trương của Kỳ Tuyên rốt cuộc rơi xuống, dùng tư thế như ôm trẻ con mà bế cô lên bước về phòng ngủ, cũng không quên nhẹ giọng dỗ dành, "Tôi không đi hết, không đi, đừng khóc được không? Tôi chỉ là đi ra ngoài gọi điện thoại, sợ làm ồn em ngủ, tôi ở chỗ này mà, đừng sợ đừng sợ......"

Trình Yên Chi một bị hắn dỗ một hồi, ủy khuất trong lòng lại không biết từ đâu ra, khóc đến thương tâm cực kỳ, giống như một động vật nhỏ bị vứt bỏ nằm ở trên vai hắn, nước mắt không ngừng tích lên cổ, nóng đến trong lòng Kỳ Tuyên đều run lên.

Kỳ Tuyên ngồi ở trên giường, xem nàng bị máy lạnh thổi đến phát run muốn bước qua tắt đi, định đem người buông xuống thì vật nhỏ này lại ôm chặt lấy hắn, làm sao cũng không chịu buông tay, hắn cũng đành để cô ôm, vỗ lưng nhè nhẹ, "Bảo bảo sao lại khóc, nói tôi biết được không?"

Trình Yên Chi lắc đầu, chỉ cảm thấy mình vô cùng tủi thân, lại cảm thấy bộ dáng của mình thật sự là quá mất mặt, quá ra vẻ, gạt gạt nước mắt cũng không dám nhìn Kỳ Tuyên, chỉ nhỏ giọng hừ một tiếng.

Kỳ Tuyên thấy bộ dáng này của cô lại tâm tình rất tốt, cũng không ngại tiểu tính tình làm ra vẻ này, lại ôm người hôn hôn lên mặt vài lần, như thế nào đều cảm thấy không đủ, "Bảo bảo có phải không nhìn thấy tôi nên sợ hãi đúng không? Sau này tôi sẽ không rời em được không? Đi đâu đều mang em theo, được không?"

Trình Yên Chi bị hắn hôn thật sự thoải mái, dựa trong lòng ngực hắn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều bình tĩnh, giống như tìm được một chỗ dựa, bờ vai của hắn dày rộng, cánh tay ôm cô cũng tràn ngập lực lượng, ngực cũng rộng lớn, giống như một nơi có thể che đậy mưa gió, cô lúc này không muốn rời đi.

"Tuyên Tuyên......"

"Ừm, tôi ở đây." Kỳ Tuyên ôm cô nằm ngã vào trên giường, hai người mặt đối mặt nhau rất gần, hắn chăm chú nhìn cô rồi nhẹ giọng đáp một tiếng.

Lúc này Trình Yên Chi lại ngượng ngùng, trên người cô còn đang trần trụi, nhịn không được lại cuộn lên.

Kỳ Tuyên liền cười, "Bảo bảo ngoan, nơi nào của em mà tôi chưa thấy qua, còn che cái gì?"

Trình Yên Chi hai tay che lại ngực, hai chân cũng gập lại, mặt cũng cúi thấp không dám nhìn hắn, cô chỉ dám nhỏ giọng một tiếng "Chăn ở kia."

Kỳ Tuyên nghe thấy được, đem gương mặt cô đào ra, hôn hôn vài lần, "Tôi đi lấy."

Buổi tối đi ngủ nên hắn không mặc áo, bên dưới chỉ mặc một cái quần ở nhà, lỏng lẻo treo ở bên hông càng lộ rõ thân cao chân dài vòng eo thon chắc, Trình Yên Chi nhịn không được mà ánh mắt nhìn chằm chằm, lén lút đỏ mặt, trong lòng lại không phục mà nghĩ, hừ, dáng người tốt như vậy làm gì!

Kỳ Tuyên đi tới cửa thì bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt vô cùng hài hước lại dụ hoặc nhìn cô, "Bảo bảo xem tôi mê mẩn như vậy, thân thể này khiến em vừa lòng sao?"

Trình Yên Chi bị bắt gặp tại trận, nhất thời vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng, đôi mắt vẫn là đang ướt nhẹp, cô cầm gối đầu ném qua, "Đáng ghét!"

Chờ Kỳ Tuyên cầm chăn tiến vào Trình Yên Chi vẫn là cuộn lại một chỗ đưa lưng về phía hắn, hiển nhiên còn đang xấu hổ và giận đâu, Kỳ Tuyên bò lên giường đem chăn phủ lên người cả hai, hai tay lại bắt lấy bờ mông trơn trượt, đầy mặt thoả mãn, "Tao bảo bảo, vừa rồi còn không mặc quần áo liền chạy ra tìm tôi, có phải tiểu huyệt lại ngứa rồi không? Có muốn đại côn ŧᏂịŧ tiến vào đảo một chút cho em hay không?"