Chương 48: Xong

Trình Yên Chi quả thật có cảm giác không chỗ dung thân, ba người hiện tại đang ngồi ở trong nhà cô thành hình tam giác đối lập, Cố Tây Duyên vẫn luôn mắt đầy lửa giận trừng Kỳ Tuyên, sau đó lại tội nghiệp nhìn Trình Yên Chi.

Còn Kỳ Tuyên đâu, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi, hoàn toàn không thèm quan tâm đến ánh mắt Cố Tây Duyên.

"Bảo bảo, nói đi."

Trình Yên Chi chịu đựng không trợn mắt với vẻ mặt đắc ý của Kỳ Tuyên, cô nhìn qua Cố Tây Duyên, bị đôi mắt chứa đầy cảm tình của hắn làm cho hoảng hốt, cô thật xin lỗi Cố Tây Duyên, nhưng cô không phải Trình Yên Chi mà hắn thích, cô không thể lừa gạt hắn, "Cố Tây Duyên, chúng ta......"

Hai chữ ‘chia tay’ còn chưa nói xong đã bị Cố Tây Duyên đánh gãy, "Tiểu Yên Chi! Lần này anh trở về em có vui không? Anh còn mang theo lễ vật đó, em nhìn thử có thích hay không? Tiểu Yên Chi, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi được không, chúng ta đi công viên......"

Cố Tây Duyên hoang mang rối loạn lục lọi trong ba lô, nói năng lộn xộn, vẻ mặt cũng cực kỳ khổ sở.

Trình Yên Chi không đành lòng nhìn hắn như vậy, cô đè lại tay Cố Tây Duyên nhìn thẳng hắn, "Cố Tây Duyên, là tôi có lỗi với anh, chúng ta vẫn là chia tay đi."

Cố Tây Duyên đột nhiên quay lại, đôi mắt có vẻ hung ác nham hiểm, hắn nắm chặt tay Trình Yên Chi, lạnh lẽo nhìn về Kỳ Tuyên, "Là bởi vì anh ta sao? Em yêu anh ta rồi?"

Kỳ Tuyên lập tức bước đến kiềm lại tay hắn, không chút nào yếu thế bá đạo, "Buông em ấy ra!"

Trình Yên Chi bị Cố Tây Duyên nắm đau muốn khóc nhưng cô không dám kêu lên, "Cố Tây Duyên, anh bình tĩnh một chút, không liên quan đến Kỳ Tuyên, là tôi đã thay lòng, tôi đã không còn là Trình Yên Chi mà anh yêu thích nữa."

Cố Tây Duyên cả người run lên, lại quật cường không chịu nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Tuyên, sắc mặt càng thêm âm trầm, thanh niên vốn dĩ ấm áp như ánh mặt trời nháy mắt giống như thay đổi thành người khác, "Khẳng định là vì anh ta, bởi vì anh ta quyến rũ em nên em mới rời khỏi anh, anh sẽ không cho phép!"

Cố Tây Duyên nhào tới nắm lấy cổ áo Kỳ Tuyên, hung hăng đánh một quyền lên mặt Kỳ Tuyên, Kỳ Tuyên không trốn, nhận một quyền sau đó nắm lại tay của Cố Tây Duyên, "Xác thật là tôi cướp em ấy đi, cho nên tôi sẽ chịu một đòn này nhưng hiện tại người em ấy yêu là tôi, chúng tôi cũng chuẩn bị đính hôn, làm đàn ông nên nắm được buông được, cậu buông tay đi."

Cố Tây Duyên càng thêm tức giận không thôi, hai mắt đều đỏ lên, "Bởi vì tôi là đàn ông nên càng không thể để anh cướp người đi! Tôi cũng là yêu em ấy!"

Hai người cứ vậy nhào lên đánh một trận, Trình Yên Chi đứng ở bên cạnh sợ hãi, nước mắt đều rơi xuống, cô đi lên kéo lại bị hai người đẩy ra, "Hia người đừng đánh nữa, đừng đánh......"

*****

"A, bảo bảo, em nhẹ tay chút ~"

Trên mặt Kỳ Tuyên chỗ xanh chỗ tím, Trình Yên Chi tức giận bôi thuốc cho hắn.

"Còn đánh nữa hay không?" Trình Yên Chi nói nước mắt lại muốn rơi xuống, Kỳ Tuyên đành phải quay lại dỗ, "Không đánh không đánh, ngoan, không khóc."

Cố Tây Duyên so với Kỳ Tuyên cũng không tốt hơn là bao, thậm chí do dùng quá sức mà thảm hơn một chút, khóe miệng bịt nứt, vành mắt cũng xanh, trên người cũng không biết còn chỗ nào bị thương hay không, hắn nhìn dáng vẻ hai người thân mật trong lòng tối tăm lại thống khổ.

"Thật xin lỗi, là Kỳ Tuyên xuống tay quá nặng." Trình Yên Chi rất áy náy nhưng cô không biết làm sao, vốn dĩ cô làm sai kết quả còn làm Cố Tây Duyên bị thương, cô chỉ có thể cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

Cố Tây Duyên nghe thấy lời này trong lòng càng khổ sở, cũng hiểu rõ đã không còn cách nào, hắn cảm giác như trái tim bị ai đó nắm lấy, đau đến không thở nổi, hắn nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang bôi thuốc kia, vết thương rất đau, lại không thể so với cảm giác khổ sở trong lòng, "Em, từ khi nào yêu anh ta?"

Trình Yên Chi cúi mặt, lại không biết nên trả lời thế nào, cô không phải nguyên chủ, là cô gặp được Kỳ Tuyên trước rồi bị hắn chiếm đầy, vấn đề này cô không thể trả lời.

"Trình Yên Chi không đáng để anh yêu."

Cô ta đã sớm cùng Kỳ Tuyên quan hệ sau lưng, nhưng câu này cô không thể nói ra.

"Tình cảm yêu thích nào có đáng giá hay không, anh đã yêu em thì không suy xét nhiề như vậy, tiểu Yên Chi, em thật sự không thích anh nữa sao?" Cố Tây Duyên cầu xin nhìn cô làm Trình Yên Chi không biết làm sao, hoảng loạn mà đứng dậy, "Xin lỗi, xin lỗi......"

Thẳng đến khi Cố Tây Duyên rời đi Trình Yên Chi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, cô tự nhận mình có chút mềm lòng yếu đuối, càng đừng nói là Cố Tây Duyên đã từng trong nháy mắt làm cô rung động.

Lúc này Kỳ Tuyên ôm lấy cô ghen tuông quá độ, "Bảo bảo, em bôi thuốc cho người đàn ông khác."

"Là anh đả thương người ra." Trình Yên Chi bất đắc dĩ.

"Chính là tôi cũng bị thương mà! Em nhìn xem! Trên mặt, còn có trên người đều là bị tên nhãi đó đánh!"

Trình Yên Chi nhìn gương mặt tím tím xanh xanh của hắn mà nhịn không được bật cười, "Được rồi, em không phải cũng bôi thuốc cho anh sao? Có đau hay không?"

"Đau." Kỳ Tuyên nghiêm trang làm nũng, "Em hôn tôi một chút liền không đau."

Trình Yên Chi nhìn dáng vẻ Kỳ Tuyên lúc này, trong lòng muôn vàn suy nghĩ đều không còn nữa, cô thật sự thích người đàn ông bá đạo lại ác liệt này, cô cười rộ lên rồi nhẹ nhàng hôn hắn, "Anh sẽ mãi yêu em sao?"

"Đương nhiên, em là bảo bối tôi thật vất vả có được."

Kỳ Tuyên đột nhiên quỳ trên mặt đất, từ trong túi lấy ra hộp nhẫn, giơ lên trước mặt Trình Yên Chi, trên mặt có chút thấp thỏm lại chờ mong, "Bảo bảo, gả cho tôi đi."

"Được." Trình Yên Chi không hề do dự, đưa tay ra để hắn mang chiếc nhẫn kia cho cô.

Nếu đã quyết định vậy không cần do dự, hơn nữa ở thế giới này cô chỉ có Kỳ Tuyên, cô cũng tin vào mỗi nhân duyên kỳ lạ này.

--------------------------------HOÀN-------------------------------------