Chương 11

Sở Giang Khoát cười lạnh nói: "Mày quên tao đã nói với mày là tránh xa cô ấy ra sao?"

"Mày mới là người nên tránh xa cô ấy, là mày, cô ấy là bạn gái tao, cô ấy là của tao..."

Tôi cứ nắm chặt tay Sở Giang Khoát, tôi cảm nhận rõ ràng khi Trần Vĩ Kiệt nói ra từ bạn gái, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể anh ấy đều căng lên.

Tôi sợ rằng anh ấy sẽ làm điều đó một lần nữa nên thấp giọng gọi tên anh.

Anh lập tức thả lỏng người, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ.

"Cô ấy chưa bao giờ là của mày, năm năm trước không phải, bây giờ cũng không, mày chỉ là một thằng trộm."

Ý anh ấy là sao?

Tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó, bởi vì tôi đã thấy Trần Vĩ Kiệt bất chấp lao tới.

Lúc tôi kịp phản ứng thì tôi đã đứng trước mặt Sở Giang Khoát.

Trần Vĩ Kiệt đẩy tôi ra một cách thô bạo. Trước khi tôi bất tỉnh, tôi nghe thấy tiếng hét kĩnh hãi của Sở Giang Khoát.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.

Người canh giữ giường bệnh của tôi là quản lý của Sở Giang Khoát.

Người đại diện cho biết tôi bị đập đầu vào góc bàn, bị chấn động nhẹ, cần nằm viện thêm vài ngày để theo dõi.

Chuyện xảy ra trong quán cà phê đã báo cảnh sát, Sở Giang Khoát được gọi đi để ghi chép.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Sở Giang Khoát mới xuất hiện tại bệnh viện, trên tay anh cầm một túi đồ ăn, trên người vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.

Rõ ràng anh ấy đã đến bệnh viện ngay sau khi ra khỏi đồn cảnh sát

Thấy anh ấy sắp xếp đồ đạc một cách chậm chạp, một bên khuôn mặt của anh bị sưng tấy.

Sở Giang Khoát như vậy khiến tôi cảm thấy đau khổ và tội lỗi, tôi nhìn anh ấy và nói nhẹ nhàng: "Em xin lỗi"

Anh đưa tay vén mái tóc rối bù của tôi ra sau, nhẹ nhàng cười nói: "Đồ ngốc, em không cần nói xin lỗi với anh, anh không sao, ngoan, ăn cơm trước đi."

"Sở Giang Khoát, em xin lỗi. Năm năm trước, em đã nhầm Trần Vĩ Kiệt với anh. Bây giờ, em lại khiến cư dân mạng công kích anh."

Sở Giang Khoát đang cúi đầu nghịch đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng anh run lên thận trọng hỏi: "Em nhớ lại rồi?"

Tôi gật đầu.

Vốn dĩ tôi định nhờ bác sĩ tâm lý thôi miên lần nữa để hoàn toàn quên đi ký ức này, nhưng bác sĩ nói thôi miên có thể để lại di chứng, bảo tôi về nhà suy nghĩ.

Không ngờ tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì Trần Vĩ Kiệt đã xuất hiện. May mắn là tôi vô tình bị đập đầu, khi tỉnh dậy, ký ức của tôi điên cuồng ùa về.

Sở Giang Khoát sửng sốt một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói: "Không sai, coi như em khôi phục trí nhớ, cũng có một số việc em cũng không biết..."

Tôi ngắt lời anh ấy và nói: "Anh đang nói về việc Trần Vĩ Kiệt mạo danh anh."

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Sở Giang Khoát, tôi tiếp tục, "Nếu chị Giang không nói với em thì anh khi nào sẽ nói với em?"