Chương 4

Về đến nhà, tôi tắm rửa rồi nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được.

Cơn đau đầu của tôi hôm nay có vẻ khác so với trước đây.

Trước đây khi tôi đau đớn, đầu óc tôi trống rỗng, nhưng hôm nay trong đầu tôi xuất hiện một đôi mắt.

Đôi mắt này hình như ... giống Sở Giang Khoát.

Nhưng tại sao tôi lại nhìn thấy đôi mắt của Sở Giang Khoát?

Chẳng lẽ là gần đây tôi đã xem quá nhiều phim với bạn thân của mình?

Điều này có vẻ không đúng.

Tôi nhớ ra điều gì đó về ngày hôm nay, ngồi dậy khỏi giường, nhấc điện thoại lên và bắt đầu xem lại nhừng bài đăng trên dòng thời gian trước đây của mình.

Tôi đã tìm kiếm suốt hai tiếng cũng không tìm được bài đăng nào mà tôi không thích cà phê mà thích trà.

Sở Giang Khoát, anh ấy đang nói dối tôi.

Tôi không biết anh ấy biết được sở thích của tôi từ đâu và tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó.

Bởi vì tôi phát hiện ra năm năm trước, tôi đã đăng một bài đăng khác thường.

[Còn 100 ngày nữa là em gặp được anh, hạnh phúc!】

Tôi hiểu nửa câu đầu tiên, thời điểm ra trường chỉ còn 100 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tôi hoang mang ở nửa câu sau, "anh" là ai vậy?

Tôi đã tìm kiếm trong ngân hàng ký ức rất lâu, nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ ký ức nào liên quan đến bài đăng này.

Trí nhớ của tôi khi nào đã trở nên tệ đến vậy? Hay tôi bị mất trí nhớ?

Ngay khi tôi đang nghi ngờ bản thân, tôi phát hiện ra một điều bất thường của bài đăng này.

Bài đăng này chỉ hiển thị với một người.

Tôi nhanh chóng bấm vào để xem người ai là người được chọn.

【Mao Mao Táo Táo】

Nhìn vào bốn từ đơn giản, tôi ngơ ngác.

Tại sao tôi không có ấn tượng gì cả?

Tôi xem dòng thời gian của anh ấy, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong ký ức của mình.

Nhưng dòng thời gian của anh ấy trống trơn.

Điều duy nhất biết được là anh ấy là con trai.

Bây giờ không cần phải nghi ngờ nữa, tôi chắc chắn rằng mình đã thực sự mất trí nhớ.

Hơn nữa là mất trí nhớ có chọn lọc, tôi quên mất người tên Mao Mao Táo Táo này.

"Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?"

Tôi đã gửi cho anh ta một tin nhắn, nhưng không ai trả lời cho đến ngày hôm sau.

Tôi định đến bệnh viện kiểm tra, tôi nghĩ nhất định có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ.

Nhưng tôi vừa ra ngoài đã đυ.ng phải Sở Giang Khoát.Nếu anh ấy không gọi tôi lại thì tôi thậm chí còn không nhận ra anh ấy.

Toàn bộ khuôn mặt của anh ấy bị che bởi mũ lưỡi trai, khẩu trang và kính râm.

"Làm sao anh biết địa chỉ của em?"

Tôi và anh ấy đang yêu nhau qua mạng, tôi không ngu đến mức nói cho anh ấy biết địa chỉ nhà mình.

"Em đoán xem?"

Tôi đoán? Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh.

Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng miệng không nói ra, dù sao tôi cũng là một người đẹp có học thức.

"Em đang mắng anh?"

Sở Giang Khoát nhìn tôi cười tươi, tuy là đang hỏi tôi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Hehe, anh là con giun trong bụng tôi.

"Không, làm sao có thể mắng anh."

Sở Giang Khoát phối hợp cho có lệ với tôi: "Quả nhiên ... là không thể."

Tôi: Đây có phải là diễn viên cool ngầu Sở Giang Khoát không? Chắc không bị hồn mà nào nhập phải chứ.

Sở Giang Khoát đi tới mở cửa xe cho tôi, ra hiệu cho tôi lên xe.

"Anh sẽ đưa em đến một nơi."

Tôi hỏi: "Anh đi đâu?".

Anh nói: "Em đi rồi sẽ biết".